Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 829 - Chương 829: Cuộc Sống Của Hồng Kiếm Chủ 2

Chương 829: Cuộc Sống Của Hồng Kiếm Chủ 2 Chương 829: Cuộc Sống Của Hồng Kiếm Chủ 2

Bên cạnh nàng, Hồng Hạo bình tĩnh tiếp lời: "Kỳ thật bọn ta cũng là một trong số những đứa trẻ được sư phụ nhặt về. Thế đạo này vốn không có Kiếm Môn, là sư phụ thương hại chúng ta, chứa chấp chúng ta, dạy cho chúng ta học chữ, dạy cho chúng ta luyện võ thành tài. Nếu có ai không cách nào luyện võ được thì ngài ấy sẽ tận lực giúp người đó học thành thạo một nghề, như vậy dù có đi ra ngoài thì cũng tự nuôi sống bản thân được.”

"Hiện tại người lớn trong Kiếm Môn không nhiều, phần lớn đều là hài tử, bởi vì hầu hết người trưởng thành đều đã xuất đạo ra ngoài. Trong địa phận Ngân Nguyệt này có rất nhiều người xuất thân từ Kiếm Môn, bây giờ hoặc là làm quan, hoặc là gia nhập Tuần Kiểm ti, hoặc là chính mình lập nghiệp làm ăn. Những người này đều rất hiểu chuyện, thường xuyên gửi tiền về Kiếm Môn. . ."

Hồng Hạo nhìn về phía Lý Hạo: "Cho nên đối với quyết định của sư phụ, bọn ta đều ủng hộ. Nếu năm xưa sư phụ không tiện tay nhặt những đứa trẻ lang thang ấy về thì làm gì có chúng ta hôm nay?"

Thế đạo này ban đầu vốn không có Kiếm Môn!

Cái gọi là Kiếm Môn, chẳng qua chỉ là do người nào đó một lần phát tác thiện tâm, nhặt về một đám trẻ con cơ nhỡ, cứ thế theo thời gian dần trôi qua, trẻ con ngày càng đông, mà trên đại địa Ngân Nguyệt cũng bất giác nhiều thêm một tổ chức mang tên Kiếm Môn.

Cho nên tính ra thì Kiếm Môn chẳng có mấy ai là cường giả, trừ đại đồ đệ của gã là Hồng Tụ đột phá trở thành Tam Dương ra, thì một Kiếm Môn lớn như vậy, nhưng tính trong lĩnh vực siêu năng thì không có nổi mấy vị Nhật Diệu, võ sư thì lại càng đáng thương hơn, đến một vị Đấu Thiên cũng chẳng có.

Thực lực như này, kỳ thật còn không bằng Quang Minh đảo đã bị Viên Thạc tùy tiện hủy diệt lúc trước.

Bởi vì Hồng Nhất Đường sẽ không cố ý đi tìm Thiên Quyến Thần Sư hay thiên tài Võ Đạo để chiêu mộ. Đối với gã mọi thứ đều là tùy duyên, trong những người mà gã thu nhận, nếu có ai thích hợp luyện võ thì gã sẽ truyền thụ một hai, không thích hợp thì thôi, gã cũng chẳng cưỡng cầu.

Cũng vì vậy nên người Kiếm Môn đều rất công chính bình thản, nội tình vững chắc, nhưng muốn nói tới kinh diễm thì đành chịu, nếu có kẻ thiên tài tu luyện như vậy thì Kiếm Môn đã sớm xuất hiện Đấu Thiên.

Hồng Nhất Đường cũng không đặt nhiều kỳ vọng vào những đứa trẻ nhà mình, quan điểm của gã là trong loạn thế như này, chỉ cần có chút sức tự vệ là đủ.

Ngoài ra thì sau khi rời khỏi đây, đừng làm chuyện gì xằng bậy, về phần đối phương có thừa nhận hay không thừa nhận là người của Kiếm Môn, hoặc là thay đổi địa vị, đầu nhập vào những tổ chức khác thì gã đều không thèm để ý.

Thời khắc này, Lưu Long chỉ yên lặng lắng nghe.

Mãi tới khi Hồng Hạo nói xong, ông mới mở miệng hỏi: "Vậy những năm qua Kiếm Môn đã thu dưỡng rất nhiều người sao?"

"Ta cũng không rõ."

Hồng Hạo lắc đầu, "Thường xuyên có người tới rồi lại có người đi, sư phụ cũng không ngăn cản. Ai nhắm thấy đủ lông đủ cánh, muốn rời khỏi thì cứ đi thôi. Sau khi thành niên, ngươi đi ra ngoài làm việc cũng tốt, hay là kết hôn sinh con, hoặc là làm gì khác thì cũng thế, sư phụ đều không quản nhiều. Tính cách của ngài ấy tương đối tùy ý, trừ khi nhận nhiệm vụ của Tuần Dạ Nhân, bằng không thì sẽ rất ít khi ra cửa. Bất quá đã hơn 20 năm trôi qua, số lượng hài tử mà sư phụ nhặt được không tới 10.000 thì cũng phải đến 8000…"

Ai còn nhớ kỹ đâu.

Người tới người đi, Hồng Hạo thật sự không nhớ được kỹ càng, bây giờ nhân số còn lại trong Kiếm Môn chỉ khoảng trên dưới 1000, có điều vẫn thường xuyên có người đã rời đi lại quay trở về thăm nhà, dĩ nhiên cũng có những kẻ sau khi rời khỏi Kiếm Môn thì không bao giờ trở lại nữa.

Hồng Hạo đối với mấy chuyện này đã sớm nhìn thấu, tình người ấm lạnh, hắn đã quen rồi.

Tối thiểu thì hàng năm vẫn có không ít người nguyện ý trở lại thăm nom, còn tặng cho Kiếm Môn một ít chi phí cũng như đồ dùng ăn mặc.

Hồng Thanh cười bảo: "Phụ thân ta chỉ có mỗi sở thích này, về sau đại sư tỷ của ta cũng có theo trợ giúp, một mực ủng hộ ông ấy ra ngoài nhặt hài tử, cho nên mấy năm nay nhặt được càng nhiều. Chứ trước đây thường ngày ở Kiếm Môn chỉ duy trì trên dưới 500 người mà thôi, bây giờ ít cũng phải cả ngàn đứa trẻ."

"Vị đại sư tỷ của ta còn giật dây phụ thân đi nhặt một số người đã có tuổi về, ngẫm lại thì cũng có điểm tốt, bởi vì bọn họ đa phần đều đến từ chiến loạn địa khu, đã quen chịu khổ, bình thường còn giúp đỡ làm không ít chuyện trong nhà, chẳng hạn như quét dọn vệ sinh, nấu cơm giặt giũ các kiểu. Tính ra thì so với mấy năm trước, Kiếm Môn ngược lại sạch sẽ hơn nhiều. Trước đây tuy người cũng đông, nhưng đại bộ phận đều là trẻ con, bẩn chết ta, đoạn thời gian ấy ta phải đi giặt quần áo từ sớm tới tối. . ."

Nói đến đây, Hồng Thanh thiếu điều muốn rơi nước mắt. Mấy năm trước, trong Kiếm Môn thì tiểu hài tử chiếm đa số, người trưởng thành quá ít, cho dù nàng là nữ nhi của môn chủ thì cũng phải phụ giúp giặt quần áo, bởi vì quần áo bẩn nhiều lắm.

Khoan bàn đến chuyện có mệt nhọc hay không, cái chính là quần áo của những hài tử lớn một chút còn đỡ, còn quần áo của mấy đứa nhỏ thì… Chúng còn chưa thể tự chủ việc đại tiểu tiện, khỏi phải nói mỗi lần nàng giúp chúng giặt quần áo thì cái mùi ấy đáng sợ tới cỡ nào.

Hồng Hạo nghe vậy liền trêu chọc: "Sư phụ nói rồi, về sau ngươi lập gia đình thì cái gì cũng thành thạo, biết giặt quần áo, biết làm cơm, biết chăm hài tử, còn biết cả võ công, bảo đảm không lo bị nhà phu quân khinh thường."

Hồng Thanh trợn trắng mắt: "Ta cần gì phải lấy chồng, luyện võ chẳng tốt hơn à? Nếu ta có thể trở thành cường giả như đoàn trưởng thì cần gì phải lo nhìn sắc mặt người khác?"

Lý Hạo trầm mặc không nói, tiếp tục xem quyển cổ tịch - Ngũ Kiều Đáp Kiến Pháp trong tay mình.

Mà Lưu Long thì có vẻ khá hứng thú, lại hỏi tiếp: "Hài tử của Kiếm Môn đều là người Ngân Nguyệt sao?"

"Cũng không phải, hầu hết đều đến từ bên ngoài, có Trung Bộ, cũng có hành tỉnh khác ở phương bắc. Kỳ thật Ngân Nguyệt còn tốt, chiến loạn không nhiều, ba tỉnh phía bắc bên kia thì thường xảy ra chiến loạn hơn, bên đó vẫn thường xuyên có động tĩnh rung chuyển."

"Trừ võ công thì Hồng kiếm chủ có giảng dạy kỹ năng nào khác không?"

"Phụ thân ta chỉ dạy võ công, đại sư tỷ thì sẽ dạy thêm những thứ khác. Đại sư tỷ biết rất nhiều, nghe nói trước kia đại sư tỷ xuất thân từ gia đình rất khá… Khụ khụ, ai biết được, dù sao chúng ta cũng không hỏi mấy chuyện này. Nói chung đại sư tỷ sẽ dạy các nữ hài tử một vài kỹ năng sinh hoạt như nấu cơm giặt giũ, thậm chí là cả cầm kỳ thư họa và dệt vải."

Bình Luận (0)
Comment