Lưu Long tiếp tục hỏi, Hồng Thanh đang nhàn rỗi nên cơ bản là hỏi gì đáp nấy.
Mấy chuyện này cũng không tính là đại bí mật gì, Hồng Hạo ở bên cạnh lắng nghe, chỉ khi nào Hồng Thanh nói đến vài chuyện liên quan tới võ đạo của Địa Phúc Kiếm thì Hồng Hạo mới ngăn cản một thoáng, còn lại thì hắn mặc kệ nàng tán hưu tán vượn.
Tình huống của Kiếm Môn cũng chẳng có bí mật nào không thể kể, trừ việc bát quái của riêng sư phụ hoặc là đại tỷ, nhưng đối với ngoại giới mà nói thì đây cũng chỉ là những sinh hoạt bình thường hàng ngày mà thôi.
. . .
Những câu hỏi như vậy thật sự rất nhàm chán, thế nhưng Lưu Long và Hồng Thanh lại say sưa trò chuyện mãi đến khi trời gần sáng.
Bấy giờ, mọi người đã dần giải tán, bọn họ còn muốn tranh thủ thời gian sắp xếp đồ đạc để chạy về Bạch Nguyệt thành một chuyến đây.
Chờ người đi hết, Lưu Long mới quay sang nhìn Lý Hạo, cả đêm nay Lý Hạo vẫn luôn im lặng đọc sách.
Lưu Long hít sâu một hơi, đoạn nói: "Nếu ngươi đi Trung Bộ, vậy thì… Ta muốn ở lại.”
"Lão đại xác định?"
"Ừm! Ở trong hoàn cảnh bình thường tìm thứ không tầm thường!"
Lưu Long trầm giọng nói: "Trước kia ta cũng không hiểu mấy về Hồng kiếm chủ, chỉ nghe giang hồ đồn gã là kẻ nhát gan, khiếp nhược. Chỉ riêng việc không dám đối chiến cùng Viên giáo sư một trận đã là hành vi bị giang hồ võ lâm lên án kịch liệt nhất."
"Nhưng sau khi nói chuyện với Hồng Thanh, ta cảm thấy, có lẽ đây mới là điều Hồng kiếm chủ truy cầu, nhàn vân dã hạc, nhưng vẫn gánh vác một phần trách nhiệm của xã hội lên vai mình. Bây giờ gã muốn ra ngoài bôn ba hành sự, ta cho rằng mình nên lưu lại. Có thể nhận được lời mời của Hồng kiếm chủ cũng tính là một việc tương đối đáng giá kiêu ngạo, ngươi nói xem có đúng không?"
"Vả lại thực lực của ta đến Trung Bộ cũng không tính là gì. Ở lại đây thì ta còn có thể chiếu cố Ngân Thành một hai. Tuy rằng bây giờ Ngân Nguyệt không có chiến loạn, tam đại tổ chức cũng đã bị Hầu bộ tiêu diệt, nhưng ta lo lắng sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ tổ chức một đợt phản công khác."
Ông quyết định lưu lại.
Vốn dĩ trước đó Lưu Long còn đang phân vân, nhưng sau cuộc trò chuyện phiếm đêm qua với Hồng Thanh, Lưu Long ông đã hạ quyết tâm.
Lý Hạo gật gật đầu, "Vậy thì lão đại lưu lại đi!"
Lưu Long thở hắt ra, "Ngươi chắc chắn vẫn muốn đi Trung Bộ sao?"
"Tạm thời chưa, gần đây ta thu hoạch được không ít tài nguyên, trước hấp thu tiêu hóa bớt đã rồi lại nói. Ta mà đi thì cũng không phải là bị đuổi giết hay đi chịu chết, ta mà đi thì phải là đi giết người!"
Ánh mắt Lý Hạo lạnh lẽo, mang theo một chút sát khí mơ hồ.
Giết ai ư?
Dĩ nhiên Hồng Nguyệt là đối tượng đầu tiên!
Có những cừu hận thật sự không có cách nào tiêu trừ nổi.
Mối thù giết phụ mẫu, huynh đệ, mấu chốt ngay cả thi thể của đấng sinh thành cũng bị bọn họ đào bới, cừu hận như vậy, dù có dốc hết ngũ hồ tứ hải thì cũng khó tiêu trừ được sự căm hận trong lòng Lý Hạo.
Hồng Nguyệt bất diệt, tâm ta bất bình.
Lưu Long có thể lưu lại đây, nhưng hắn thì không được.
Nếu người Hồng Nguyệt không đến thì hắn phải đích thân đi tìm bọn chúng.
Bất quá chưa phải là hiện tại, Lý Hạo quyết định tiếp tục cường hóa thân thể trước, sau đó là tới khí huyết, ngũ tạng, rồi lại tăng cường ngũ kiều, hắn sẽ phục dụng Uẩn Thần Quả để làm lớn mạnh ‘thế’, còn phải tu luyện Liễu Tự Kiếm đến mức cực hạn. Nếu có thể nhân cơ hội cảm ngộ Mộc thế là tốt nhất, nếu không được thì hắn sẽ phục dụng Thiên Kim Liên để tăng cường loại ‘thế’ khác trước cũng được.
Về phần nếu các loại ‘thế’ khác cường đại, cuối cùng mới đi cảm ngộ Mộc thế thì sẽ không dễ cân bằng… Đây đều là chuyện sau này.
Tính ra thì Lý Hạo có rất nhiều việc cần làm, hoàn toàn không hề rảnh rỗi chút nào.
Hầu Tiêu Trần có thể tiêu sái rời đi, đó là bởi vì ông ta rất mạnh, dù là đến Trung Bộ thì cũng là một phương cường hào, Lý Hạo thì không được như thế.
. . .
Một đoàn người tranh thủ dùng điểm tâm rồi mau chóng di chuyển về phương hướng Bạch Nguyệt thành.
Giờ phút này đã là ngày mùng 1 tháng 10.
Trên đường có đi ngang qua Hoành Đoạn hạp cốc, bấy giờ người ở Hoành Đoạn hạp cốc rất thưa thớt. Hoặc là đã sớm rời khỏi, hoặc là đã chết rồi, chỉ còn lại đội ngũ Tuần Dạ Nhân và người của Võ Vệ quân đang trấn thủ bên ngoài cửa vào di tích.
Đến khi đám người Lý Hạo vượt qua Hoành Đoạn hạp cốc thì vừa vặn gặp được Hách Liên Xuyên trông đang rất vội.
Hách Liên Xuyên đương nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, cấp tốc chạy tới, thở hổn hển hỏi: "Các ngươi về Bạch Nguyệt thành à?"
"Ừm, bộ trưởng đâu?"
"Đi truy sát dư nghiệt của tam đại tổ chức rồi!"
Hách Liên Xuyên thở dốc nói: "Cả đêm qua đều không được an ổn, người của Hồng Nguyệt tuy đã chạy không ít, thế nhưng vẫn còn nhiều lắm. Phương bắc có đến mười chín hành tỉnh, hội tụ hơn ngàn tên Siêu Năng Giả của Hồng Nguyệt, rất nhiều người đã nghe tin chạy trốn. Hiện tại ta chuẩn bị dẫn đội đi Ngân Bắc bên kia, nghe nói đã có Siêu Năng Giả trốn chạy đến phạm vi Thương Sơn."
Lý Hạo khẽ nhíu mày, không khỏi nhắc nhở: "Thương Sơn thì thôi bỏ đi, ngươi đừng quản."
"Làm sao vậy?"
"Trước khi tiến vào di tích ta có đến đó một chuyến, cực kỳ nguy hiểm. Bán Sơn, Hải Khiếu, còn có Luân Chuyển Vương và mười sáu vị Địa Ngục Chi Chủ đều bị giết ở đấy!"
". . ."
Hách Liên Xuyên bất giác hít sâu một hơi, việc này đúng là hắn không rõ. Trách không được những người kia vẫn luôn không xuất hiện.
Hắn còn tưởng rằng khi những người này truy sát Lý Hạo thì đã bị lạc đường, hoặc là còn đang bị việc gì đó tại Thương Sơn quấn chân, bấy giờ Hách Liên Xuyên mới biết thì ra bọn họ đã chết hết, quá kinh khủng!
Lý Hạo thấy Hách Liên Xuyên mù mờ không biết gì bèn giải thích: "Ở Thương Sơn có đại yêu rất mạnh, ta cũng may mắn mới đào thoát được, nếu những người kia tiến sâu vào thì chắc chắn chỉ có một con đường chết!"
Hắn cân nhắc một hai rồi lại nói: "Bất quá nếu Hách bộ trưởng vẫn muốn đi... Ta nghĩ chi bằng ngươi nên tới Ngân Thành mấy ngày đã, miễn cho dư nghiệt của tam đại tổ chức vì phẫn nộ mà kéo bè kéo phái tới báo thù Ngân Thành."
Trước mắt thì Ngân Thành đã có một vị Nhật Diệu tọa trấn. Hơn nữa thành viên của tam đại tổ chức hiện tại hệt như chó nhà có tang, chỉ lo đào vong khắp nơi, có điều ai mà biết được, lỡ đâu chó cùng rứt giậu, cảm thấy không đường nào có thể trốn nữa thì có lẽ sẽ quay đầu cắn người một phát cũng nên.
Vốn Lý Hạo dự định kêu Lưu Long trở về đợi mấy ngày, nhưng bây giờ hắn lại thay đổi suy nghĩ. Sắp tới hắn sẽ rời đi, không biết khi nào mới gặp lại Lưu Long, cho nên hắn cần phải chia sẻ bớt cho Lưu Long nhiều chỗ tốt, giúp ông ấy cường hóa ngũ tạng lên một mức nhất định mới được.
"Ta đến Ngân Thành?"
Hách Liên Xuyên ngẩn người, tốt xấu gì ta cũng là phó bộ trưởng, ngươi lại bảo ta tới Ngân Thành tọa trấn?