Lý Hạo cười cười, thấp giọng bảo: "Trong tay ta có vài bảo vật, có lẽ có thể trợ giúp ngươi phát hiện khóa siêu năng thứ năm."
Tức khắc Hách Liên Xuyên liền hiên ngang lẫm liệt đáp: "Ừm, vậy ta sẽ dẫn đội đi xem một chút, Thương Sơn đích thật là hơi nguy hiểm!"
Lý Hạo chắp tay, "Vậy làm phiền bộ trưởng!"
"Đều là việc nên làm mà thôi."
Hách Liên Xuyên cười ha hả, dẫn đội đi đâu cũng là đi, tới Ngân Thành trước cũng không tệ, hơn nữa vài ngày sau trở lại thì có lẽ Ngân Nguyệt đã bình ổn nhiễu loạn rồi. Tới lúc đó, nếu Lý Hạo có thể giúp mình tìm ra đầu khóa siêu năng thứ năm thì không còn gì tốt hơn.
Rất nhanh, Hách Liên Xuyên đã dẫn đội rời đi, thẳng tiến về phương hướng Ngân Thành.
Lưu Long nhịn không được mở miệng: "Hách bộ trưởng của chúng ta quả nhiên làm việc nhanh nhẹn, khó trách Hầu bộ trưởng đã nhiều năm không cần quản sự, chuyện gì cũng đều yên tâm giao cho hắn."
Nhìn xem, người ta làm việc tích cực cỡ nào kia kìa!
Chỉ cần cho chỗ tốt là lập tức nhiệt tình nhận việc.
Lý Hạo chỉ cười cười mà không đáp, trong lòng hắn đang suy nghĩ một chuyện, có lẽ hắn nên ra sức giúp vị này tìm đạo khóa siêu năng thứ năm xem sao. Sắp tới Hầu Tiêu Trần rời đi, nếu thực lực Hách Liên Xuyên vẫn không mấy tiến bộ thì sẽ không dễ lăn lộn tại đây.
Hầu Tiêu Trần mà đi thì khả năng cao là Ngọc tổng quản cũng sẽ đi cùng, nói không chừng đám người Kim Thương cũng nối gót.
Trong khi cường giả tụ tập ở Ngân Nguyệt vẫn còn rất nhiều, mà thực lực của Tuần Dạ Nhân tọa trấn nơi đây lại giảm mạnh trong thoáng chốc.
. . .
Mãi đến xế chiều, đám người Lý Hạo mới về tới Bạch Nguyệt thành.
Bạch Nguyệt thành vẫn an bình như trước đây.
Không có kẻ nào ngu ngốc lại chạy đến Bạch Nguyệt thành để chịu chết vào lúc này. Đoàn người của Hầu Tiêu Trần đều đã trở về, độ an toàn của Bạch Nguyệt thành giờ phút này vượt qua tất cả các địa phương.
"Các ngươi về Võ Vệ quân trước đi, ta tới Tuần Dạ Nhân bên kia một chuyến."
Lý Hạo dặn dò xong liền tự mình đi đến trụ sở Tuần Dạ Nhân.
Thân là thành viên của Võ Vệ quân và là cấp dưới của Hầu Tiêu Trần, lúc ở bên ngoài thì hắn còn có thể lấy lý do bận rộn, nhưng bây giờ đã trở về, nên báo cáo thì vẫn phải tới báo cáo đầy đủ, đây chính là quy định.
Đổi thành khi trước thì chưa chắc Lý Hạo đã để ý, nhưng vừa nghĩ tới vị hoàng kim sư trưởng trọng quy củ kia thì... Coi chừng Hầu Tiêu Trần cho mình một quyền!
. . .
Trụ sở Tuần Dạ Nhân.
Khi Lý Hạo tới nơi liền thấy cảnh người đến người đi rất náo nhiệt.
Có người nhìn thấy Lý Hạo thì vội vàng tiến lên chào hỏi.
Vị này không phải người bình thường, trước đó đã giết được 6 vị Tam Dương, dù chiến tích bên trong di tích không hiển hiện, mọi người cũng không biết rõ tình huống, có điều kẻ có thể đào thoát khỏi sự truy sát của tam đại tổ chức để tiến nhập di tích thì rõ ràng chính là mãnh nhân.
Lý Hạo mỉm cười gật đầu, tiếp tục đi lên phòng làm việc của Hầu Tiêu Trần ở trên tầng sáu.
Cả tầng lầu này chỉ có duy nhất phòng làm việc của ông ta.
Cửa phòng làm việc đã mở sẵn, Hầu Tiêu Trần ngồi bên trong, có cả Ngọc tổng quản đang đứng trước bàn làm việc, Lý Hạo thuận tay gõ cửa một cái, lớn tiếng nói: "Báo cáo!"
". . ."
Hầu Tiêu Trần và Ngọc tổng quản đều ngạc nhiên quay sang nhìn hắn. Bọn ta đều biết ngươi đến, cũng đã mở sẵn cửa cho ngươi vào, còn rống lớn tiếng như vậy làm gì?
"Vào đi."
Hầu Tiêu Trần ngồi đằng sau bàn làm việc, chờ Lý Hạo vào cửa thì khẽ hất hàm một cái, ra hiệu cho hắn ngồi xuống rồi hẵng nói.
Lý Hạo bước thẳng lưng tới, giậm chân một cái, nét mặt cực kỳ nghiêm túc, nghiêm cẩn ngồi thẳng xuống ghế đối diện Hầu Tiêu Trần.
". . ."
Hầu Tiêu Trần bật cười, "Đây là muốn khoe khoang quân kỷ của Chiến Thiên quân cho ta xem à?"
Lý Hạo tươi cười, "Không có, chẳng qua là ta cảm thấy rất soái khí, muốn thử một chút xem sao!"
Hầu Tiêu Trần không đáp, chỉ nhìn thoáng qua Ngọc tổng quản, đoạn bảo: "Ngươi ra ngoài trước đi, lát nữa ta sẽ đi sau."
"Được." Ngọc tổng quản gật gật đầu, đi ra ngoài, lúc đi tới cửa thì nàng bỗng quay đầu nhìn lại, "Nhớ kỹ, nhiệm vụ của ngươi chưa hoàn thành. Trước đó khi ngươi mượn Hỏa Phượng Thương thì đã đáp ứng cái gì. Đừng quên!"
Dứt lời Ngọc tổng quản liền quay đầu rời đi.
Gia hỏa này rất lớn lối, vì vậy nàng phải nhắc nhở hắn một phen.
Lý Hạo bất giác ho một tiếng, không nói gì. Đích thật là hắn đã từng đáp ứng khi vào di tích sẽ trợ giúp Hầu Tiêu Trần cướp đoạt Huyền Quy Ấn, hoàn lại hai ân tình trước đó của mình và lão sư.
Có điều nhớ kỹ thì nhớ kỹ, chứ thực hiện thì… Ngươi bảo ta cướp đoạt Huyền Quy Ấn từ chỗ Vương thự trưởng, còn không bằng giết ta luôn đi.
Hầu Tiêu Trần cười ha hả, nhìn thoáng qua Lý Hạo. "Đừng nghe nàng ta nói lung tung, ta là kẻ thi ân bất cầu báo. Cứ tính là ngươi thiếu ta một thanh binh khí tốt có thể so với vũ khí của bát đại gia tộc là được. Ta đoán khả năng cao Huyền Quy Ấn chính là binh khí của Vương gia, ngươi thiếu ta một thanh, chỉ cần nhớ vậy thôi."
". . ."
Lý Hạo quyết định không nên nói gì thì hơn.
Thấy hắn không đáp, Hầu Tiêu Trần cũng không tỏ vẻ trách móc gì, chỉ cười nói: "Tới tìm ta có việc gì à?"
"Không có, ta chỉ tính báo cáo một chút tình hình thôi."
Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước đó khi chúng ta giết một số người, ta đã bị chúng truy sát đến Thương Sơn, ở trong Thương Sơn ta tao ngộ bốn đầu đại yêu vô cùng cường đại. Đám người Bán Sơn đều là bị những đại yêu này giết chết."
Hắn thuật lại đơn giản một lượt tình huống lần này, cũng không rõ Hầu Tiêu Trần đã biết về đại yêu ở Thương Sơn hay chưa, có lẽ là đã sớm biết.
Chờ hắn nói xong, Hầu Tiêu Trần khẽ gật đầu, "Thương Sơn Yêu tộc. . ."
"Thương Sơn không đơn giản, càng vào sâu trong Thương Sơn thì lại càng có nhiều bảo vật, thậm chí còn có một ít di tích sót lại. Thương Sơn nằm đối diện với Đại Ly, đấy cũng là một nơi không đơn giản. Hiện tại có Thương Sơn Yêu tộc tồn tại tính ra cũng là chuyện tốt, có thể giúp ngăn trở cường giả Đại Ly tiến nhập Ngân Nguyệt."
Quả nhiên Hầu Tiêu Trần đã biết, hơn nữa còn biết không ít.