Hầu Tiêu Trần bình tĩnh nói tiếp: "Thế nhân đều cho rằng Đại Ly đã bị hủy diệt, nhưng chúng ta lại biết Đại Ly vẫn còn tồn tại. Chẳng những tồn tại mà còn có rất nhiều cường giả! Còn may mà tạm thời bọn chúng không cách nào vượt qua Thương Sơn, bị Thương Sơn Yêu tộc ngăn trở, bằng không thì chúng đã sớm tiến công Ngân Nguyệt."
"Khả năng cao là Đại Ly bên kia cũng thu được di tích truyền thừa, cho nên bọn chúng mới có nhiều cường giả như vậy, hơn nữa đều là người đi theo cổ võ nhất đạo. Cổ võ và kim võ có điểm khác biệt, nhục thân và khí huyết của những người này đều cực kỳ cường hãn, nhưng thần ý lại tương đối yếu nhược. Ngoài ra thì Siêu Năng Giả và võ sư cũng có không ít."
Lý Hạo hơi ngạc nhiên, Hầu Tiêu Trần miêu tả rõ ràng như thể ông đã từng đi qua Đại Ly vậy.
"Bộ trưởng từng đến Đại Ly rồi sao?"
"Ừm, đã tới một lần. . ."
Hầu Tiêu Trần gật đầu: "Nơi đó rất nguy hiểm, không có việc gì thì ngươi đừng đến đấy, bất quá nếu có cơ hội tới Đại Ly luận bàn võ đạo một chút thì cũng tốt, thu hoạch được rất nhiều lợi ích. Học hỏi những điểm mạnh của người khác, thủ kỳ tinh hoa, thay đổi sao cho phù hợp để bản thân sử dụng. Đây đều là những biện pháp tăng cường thực lực tốt nhất.”
“Trong thời gian ngắn tới thì Đại Ly sẽ không thể vượt giới ra ngoài, nhưng vẫn phải cẩn thận Thương Sơn Yêu tộc và Đại Ly đạt thành thỏa thuận nào đó."
"Dĩ nhiên Ngân Nguyệt cũng có lực lượng không tệ, ngươi không cần phải lo lắng quá mức. Thế nhưng một khi Đại Ly xâm lấn thì chắc chắn Ngân Nguyệt sẽ gặp phiền toái, chiến loạn là việc không cách nào tránh khỏi."
Hầu Tiêu Trần bẻ khớp ngón tay, lại nói: "Giai đoạn này ngươi không cần phải để ý đến Thương Sơn Yêu tộc. Còn có một chuyện, ba ngày sau ta sẽ khởi hành rời khỏi Ngân Nguyệt, ta không muốn mang quá nhiều người, nhưng cũng không thể không mang theo ai, không có người thì tới bên kia không dễ làm việc. Tiểu Ngọc và Võ Vệ quân đều sẽ đi theo ta. Trung Bộ sẽ là kỳ ngộ mới của bọn họ. Ngươi bên này thì sao, đã có tính toán gì chưa?"
"Ngài mang theo toàn bộ Võ Vệ quân à?"
"Đúng vậy."
Hầu Tiêu Trần gật đầu, "Ta sẽ mang đi hết! Ở lại đây thì mọi người khó mà bước vào Đấu Thiên. Tới Trung Bộ sẽ phải tham dự rất nhiều trận chiến, đấu tranh chính là cơ hội tốt để tôi luyện bọn hắn, như vậy mới có hi vọng tiến thêm một bước, trở thành một chi Võ Vệ quân Đấu Thiên!"
Lý Hạo đã đoán là Hầu Tiêu Trần sẽ muốn dẫn Võ Vệ quân đi, nhưng việc ông mang đi toàn bộ thì đúng là hắn không ngờ.
"Vậy hải tặc thì phải làm sao?"
Võ Vệ quân rời đi hết, lỡ mà hải tặc tấn công Nguyệt Hải bên này thì nên làm như thế nào?
"Ngươi cảm thấy trị an của cả Ngân Nguyệt được quyết định bởi một chi Võ Vệ quân này à?"
Hầu Tiêu Trần mỉm cười, "Đừng xem thường Ngân Nguyệt. Tuần Kiểm ti, trú quân, Hành Chính Tổng Thự đều không phải kẻ vô dụng. Chỉ mình ta và Võ Vệ quân rời đi mà thôi, chẳng phải các tổ chức kia vẫn đang tọa trấn Ngân Nguyệt đấy ư?"
Nói xong, ông chợt bật cười, trêu chọc: "Không nghĩ tới ngươi lại quan tâm về vấn đề hải tặc, ta còn tưởng rằng ngươi quan tâm chuyện Võ Vệ quân rời đi thì tiền lương và đãi ngộ của ngươi sẽ ra sao chứ?"
Lý Hạo cười gượng, "Chỉ là ta từng nghe người bên ngoài nói về việc hải tặc không yếu nên có chút bận lòng thôi, nếu bộ trưởng đã nói vậy thì ta an tâm rồi."
Hầu Tiêu Trần hỏi lại vấn đề ban nãy: "Ngươi có dự tính gì?"
"Tạm thời ta còn chưa xác định, trước khi đi lão sư của ta có dặn dò ta nên hành sự điệu thấp một chút, nếu ta đi cùng bộ trưởng thì có vẻ quá gây sự chú ý."
"Tùy ngươi vậy."
Hầu Tiêu Trần cũng không định nhiều lời, chỉ nhắc nhở Lý Hạo: "Ngươi đừng đặt hết tinh thần lên di tích. Ta biết thân là một trong huyết mạch đích truyền của bát đại gia tộc, ngươi sẽ muốn tìm hiểu rõ ràng về tổ tiên của mình. Thế nhưng chính ngươi cũng biết, tiến nhập di tích nhiều không nhất định là chuyện tốt, bởi vì vào đó thì ngươi sẽ phải nhận ảnh hưởng quá lớn. Truyền thừa cổ võ tuy có thể học, nhưng không nên tiếp thu toàn bộ, lại càng không nên trầm mê vào thứ đó, bằng không ngươi sẽ trở thành thế hệ cổ võ giả kế tiếp.”
“Ngươi phải biết, những kẻ tu luyện cổ võ đều rất lợi hại, nhưng tu luyện thứ này thì không thể bước đến cảnh giới chí cường được. Ngươi nhìn Bích Quang Kiếm hay Cuồng Đao mà xem, những người này đều đi theo con đường cổ võ, tuy thực lực không yếu, nhưng nếu so với những cường giả khác thì vẫn sẽ kém một bậc."
Lý Hạo gật gật đầu.
Hầu Tiêu Trần khoát tay một cái, đoạn nói: "Đi đi, ra ngoài làm việc của ngươi đi!"
"Tuân lệnh!"
Lý Hạo đứng dậy, lần nữa nghiêm mặt giậm chân chào hỏi một cái, sau đó mới quay người rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Hầu Tiêu Trần mới lắc đầu cười cười, tiểu gia hỏa, tính khoe khoang với ai đấy?
Suy tư một lúc, Hầu Tiêu Trần quyết định bấm xuống một dãy số: "Tạm thời chưa chắc Lý Hạo sẽ đi Trung Bộ, nếu hắn chưa đi thì cứ để Liệp Ma đoàn tọa trấn Nguyệt Hải."
Bên kia có người đáp lại: "Nhân số của Liệp Ma đoàn chỉ có tầm 50 người, bọn họ có thể tọa trấn được Nguyệt Hải sao?"
"Nhìn thử xem sao."
"Rõ."
Song phương kết thúc cuộc nói chuyện, Hầu Tiêu Trần đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn thoáng qua khung cảnh bên dưới lầu, trông thấy Lý Hạo đang bước ra ngoài.
Ánh mắt Hầu Tiêu Trần biến ảo, cũng không biết nghĩ cái gì mà cứ một mực dõi mắt nhìn bóng dáng Lý Hạo rời đi, ông khẽ than nhẹ một tiếng.
Bát đại gia tộc. . . Gia tộc thủ hộ. . . Vô số tuế nguyệt trôi qua, có lẽ mọi người đã sớm quên lãng.
. . .
Rất nhanh, Lý Hạo đã trở về trụ sở Võ Vệ quân.
Đám người Kim Thương đều không ở đây, có lẽ là đang dẫn đội đi vây quét tam đại tổ chức. Trong tòa nhà chỉ còn một đội ngũ tầm trăm người đang lưu thủ.
Lý Hạo nhanh chóng tìm một gian phòng tu luyện rồi triệu tập Liệp Ma đoàn tới. Hắn ở giữa tiểu thất tu luyện, còn những người khác thì tu luyện ngay ở bên ngoài, bắt đầu rút ra nguyên tố năng.
Lần này hắn đã chuẩn bị kỹ càng để tăng cường thực lực bản thân, những bảo vật nào có thể sử dụng thì hắn sẽ dùng bằng hết.