Đám người Hầu Tiêu Trần sắp rời đi, dù tạm thời hắn vẫn ở lại đây thì cũng phải làm tốt công tác phòng bị. So với Hầu Tiêu Trần thì hắn càng không mấy quen thuộc đối với dàn cao tầng của Ngân Nguyệt như Khổng Khiết, Triệu thự trưởng, Hoàng Vũ....
Tối thiểu thì trong mắt Lý Hạo, Hầu Tiêu Trần vẫn đáng tin cậy hơn.
Sau khi Hầu Tiêu Trần rời đi, hắn chính là Võ Vệ quân duy nhất còn lưu lại, cũng không biết có gặp phải phiền toái nào hay không.
Nhất là khi biết Hầu Tiêu Trần mang theo Võ Vệ quân rời đi, lỡ đám hải tặc thật sự đến tập kích thì sao?
Đủ loại suy nghĩ quẩn quanh trong đầu Lý Hạo.
Giờ phút này, hắn vừa tranh thủ hấp thu Nguyên tố năng, vừa miên man suy nghĩ về Ngũ Kiều Đáp Kiến Pháp. Một khi vẫn chưa thể đắp xây ngũ kiều, vậy thì mỗi lần tu luyện đều cần duy trì ngũ tạng cân bằng, đồng thời cũng cần Nguyên tố năng đồng dạng tương ứng. Như vậy thì quá mức phiền toái, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ tu luyện của hắn.
. . .
Cùng một thời gian.
Trụ sở Kiếm Môn.
Nơi đây là một vùng núi rộng lớn, vốn ban đầu còn hơi hẻo lánh, nhưng từ sau khi Kiếm Môn khai sáng môn phái, mở ra ‘mái nhà’ cho vô số đứa trẻ cơ nhỡ thì nơi này hiện giờ đã trở thành chốn người đến người đi, tương đối náo nhiệt.
Trong một gian phòng ở góc nhà vang lên âm thanh đọc sách của các tiểu hài tử. Bên ngoài thì có đồng ruộng, dõi mắt nhìn ra liền thấy có mấy người đang chăm chỉ cày cuốc.
Khung cảnh yên bình tựa như chốn đào nguyên.
Hồng Nhất Đường đứng trên lầu cao nhìn xuống, cứ thế lẳng lặng ngắm nhìn.
"Ngươi đã nhìn lâu như vậy rồi, có mệt không, có muốn ăn chút gì đó không?"
Sau lưng gã là một thiếu nữ còn trẻ, nàng tên là Hồng Tụ. Bấy giờ, Hồng Tụ có chút lo lắng nhìn nam nhân trước mặt. Rất lâu rồi nàng mới thấy lại dáng vẻ tư lự, im ắng như đang tập trung suy nghĩ để đưa ra quyết định trọng đại nào đó của người đàn ông cao ngạo này.
Lần trước khi gã đăm chiêu như thế chính là lúc quyết định cưới nàng. Xem như đánh vỡ thế tục luân lý một lần, Hồng Nhất Đường từng chần chừ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới đưa ra được quyết định.
Hồng Nhất Đường vẫn đứng yên ngắm nhìn khung cảnh bên dưới, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Cổ nhân nói, chớ thấy việc ác nhỏ mà làm, chớ thấy việc thiện nhỏ mà bỏ qua. Tiểu thiện cũng là thiện. Có thể tự mình cân nhắc, nhắm làm được, vậy liền đi làm. Ta cũng tuân theo lý niệm này mà hành sự trong nhiều năm qua, trong khả năng cho phép mà nguyện ý cống hiến một phần sức lực vì thiên hạ, xem như tích thêm được một phần thiện niệm."
Hồng Tụ gật đầu, đây nào phải là tiểu thiện, ở thời đại này, hành động của Hồng Nhất Đường đã có thể coi là chí thiện chi tâm.
Cho nên đối với nam nhân trước mắt, nàng hoàn toàn ôm lòng sùng bái, ái mộ, thậm chí không tiếc hy sinh hết thảy vì hắn, bởi vì người như vậy thật sự quá hiếm gặp.
Hồng Nhất Đường lại nói: "Nhưng ta cũng tuân theo một lý niệm, cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm tể thiên hạ.(1) Ta không làm được việc lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ. Ta không phải chí cường giả của thế đạo này, không nói đâu xa, chỉ tính riêng tại Ngân Nguyệt thì ta còn chưa phải cường giả trong năm vị trí đầu, thậm chí là trong 100 người mạnh nhất của võ lâm cũng chưa chắc đã đạt tới, đây chính là thực lực."
(1) Dịch nghĩa: Bần cùng giữ được mình, thành đạt thì tạo phúc cho thiên hạ.
Trong cảnh nghèo hèn, bần cùng, bất đắc chí, điều quan trọng nhất chính là giữ được mình trong sạch, tu dưỡng đạo đức. Nhờ vậy, sau này khi đã thành đạt, vinh hiển thì có thể tạo phúc cho thiên hạ. Như vậy, năng lực “bình thiên hạ” của người quân tử chính là bắt nguồn từ việc tu dưỡng thật tốt bản thân.
"Về phần quyền thế thì thôi bỏ đi, chỉ là một cái Kiếm Môn nho nhỏ, tối đa cũng chỉ có vài chục Siêu Năng Giả, mấy chục vị võ sư, đến ta còn không có bản lĩnh gì nhiều, há có thể đòi hỏi bọn họ đạt được thành tựu gì? Ngoài kia, các bá chủ chế tạo chiến loạn, hùng tâm tráng chí, độc bá một phương, ta chẳng có tài đức gì, chỉ có thể vì thiên hạ này nhặt của rơi bù lỗ hổng, bù đắp một chút tổn thương cho những kẻ lang thang mà thôi."
"Người khác tranh bá, ngươi lại làm thiện nhân, dù ngươi không có tâm tranh đoạt thì trong mắt người ngoài, ngươi cũng chỉ là một kẻ ngụy quân tử, dưỡng danh mà thôi, tất có âm mưu! Trong loạn thế này, ngươi có thiện danh thì chính là có tội. Một Kiếm Môn nhỏ bé như chúng ta, nếu tùy tiện dính vào tranh đấu của thiên hạ thì tử đệ Kiếm Môn biết phải sống như thế nào?"
Hồng Tụ lẳng lặng lắng nghe, bấy giờ mới khẽ đáp: "Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm. Trên dưới tử đệ Kiếm Môn đều nguyện ý đi theo phu quân, chinh chiến cũng tốt mà quy ẩn cũng được, chúng ta vốn là lục bình trôi giữa thời buổi loạn thế này, không có gì ràng buộc. Phu quân muốn làm cái gì thì chúng ta sẽ làm như thế. Người Kiếm Môn chắc chắn không ai phản đối. Vốn là người đồng mệnh, nếu không hiểu được khái niệm tri ơn, không có lòng thương hại kẻ khốn cùng thì sao phải đi cùng một con đường?"
Hồng Nhất Đường trầm mặc hồi lâu rồi nhẹ nhàng kéo mỹ nhân bên cạnh về phía mình, gã nhìn xuống những người nông dân đang hăng say lao động bên dưới, mỉm cười nói: "Vậy thì cứ làm theo tâm ý của ta đi."
Giờ khắc này, địa thế chợt quay cuồng!
Một Kiếm Môn sơn lớn như vậy, bấy giờ đột nhiên bị một cỗ thế bao phủ, trong ngọn núi kia, tiếng đọc sách, tiếng cười đùa, hình ảnh ngọn lửa bập bùng phảng phất ánh lên, lan tràn ra bên ngoài Kiếm Môn sơn.
Thời điểm biến thiên dù sao cũng nên có người đứng ra, thời đại này không nên như vậy!