Chương 83: Thần Ý – Cấp Độ Tinh Thần
Chốc lát sau.
Trong bóng tối, Lưu Long mặc áo khoác dài bước ra, hơi nhíu mày.
Ông nhìn về vị trí của Lý Hạo, ánh mắt lạnh lùng.
Không phải vì Lý Hạo!
Mà là vì ông mơ hồ cảm thấy không ổn, thực sự là không ổn, dường như có thứ gì đó đang ở bên cạnh Lý Hạo.
Ông dốc toàn lực để nhìn nhưng vẫn không phát hiện bất cứ thứ gì.
"Nhất định là có thứ gì đó tồn tại!"
Ông nghĩ thầm, sải bước đi về phía trước.
Một lúc sau, ông bước tới trước mặt Lý Hạo, ngay lập tức Lý Hạo liền phát hiện huyết ảnh đã lùi dần ra một hướng khác.
Lòng Lý Hạo khẽ động, nó không muốn chính diện tiếp xúc với Lưu Long sao?
Là kiêng kị, hay là cảm thấy không cần thiết?
Lưu Long bất chợt nhìn về một phương hướng, trong mắt tràn ngập sát khí, hồi lâu sau, mãi cho đến khi huyết ảnh hoàn toàn biến mất, Lưu Long mới mở miệng: "Có chút ý tứ... đáng tiếc!"
"Đáng tiếc?"
Lý Hạo khó hiểu.
Lông mày Lưu Long nhíu lại, lãnh đạm nói: "Thật đáng tiếc, ta không phải Đấu Thiên! Tựa như một loại năng lượng tinh thần... Phá Bách có thế, Đấu Thiên có thần! Chẳng trách đối phương lại lớn mật như vậy. Với thực lực của mình, ta không cách nào do thám được. Xem ra chỉ có Đấu Thiên mới dựa vào thần ý khóa chặt đối thủ!"
Nói đến đây, ông hừ lạnh một tiếng: "Đủ kiêu ngạo!"
Cũng có đủ lý do và thực lực để kiêu ngạo.
Ông cảm nhận được nhưng không thể khóa chặt nó. Gặp phải một tồn tại như vậy cũng là một thử thách lớn đối với Lưu Long, rất khó đối phó, thậm chí khả năng cao là sẽ thất bại.
Tuy nhiên, ánh mắt Lý Hạo lại thay đổi.
Thế, thần!
Lão sư cũng đã từng nói về thứ này.
Đấu Thiên có thần!
Thần ý thì có thể nhìn thấy huyết ảnh sao?
Hay là không nhìn thấy nhưng vẫn khóa được vị trí của đối phương?
Chuyến này đúng là có thu hoạch.
Huyết ảnh không để Lưu Long vào mắt, cảm thấy Lưu Long không nhìn được, cũng không quan tâm tới ông lắm, nhưng Lý Hạo đã lấy được một thông tin quan trọng ở đây.
Năng lượng tinh thần!
Thần ý của Đấu Thiên có thể khóa đối thủ!
Lúc này, Lưu Long lại nhìn về phía Lý Hạo, trầm mặc một hồi rồi hỏi: "Ngươi cố ý đi ra ngoài, chỉ là muốn dẫn tay gia hỏa trong bóng tối ra cho ta xem?"
"Đúng vậy!"
Lý Hạo gật đầu.
Đương nhiên, đây không phải mục đích chính, hắn chỉ muốn thử xem Lưu Long có phát hiện, hay bản thân có cách nào tiếp xúc với huyết ảnh không, bây giờ nhìn lại thì võ đạo không được, siêu năng cũng chưa chắc có thể.
Nhưng Lý Hạo biết một chuyện, có vẻ đao kiếm thì có thể!
Đúng vậy, mặt dây chuyền ngọc bích và thạch đao trong tay hắn vừa rồi bộc phát năng lượng nhàn nhạt, bị Lý Hạo áp chế, hắn cố nén sự kích động muốn lấy chúng ra sử dụng.
Lưu Long nhìn tiểu kiếm trong tay Lý Hạo, ánh mắt lóe lên, hơi trầm ngâm nói: "Biết người biết ta, tuy rằng lần này có phần mạo hiểm nhưng cũng cho ta biết thêm về nguy hiểm hiện tại..."
Ông ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Nó liên quan đến cấp độ tinh thần, xem ra lần này thực sự rất phiền phức! Thậm chí còn có sự tồn tại của cấp Đấu Thiên..."
Trên thực tế, không phải không có cách nào để đối đầu với Đấu Thiên.
Vấn đề ở chỗ, ngươi không thể nhìn thấy.
Lưu Long không nói ra lời này, mà chỉ đơn giản nhắc nhở: "Ngươi về sớm đi, đừng chạy lung tung!"
Lời vừa dứt, ông ta liền biến mất tại chỗ.
Có lẽ cần phải thay đổi kế hoạch một phen.
Chuyến đi lần này của Lý Hạo, đối với ông ta mà nói cũng là chuyện tốt, nó khiến ông ta càng hiểu đối phương hơn. Trước đó ông ta cũng đã chuẩn bị tinh thần giao chiến với cường giả Đấu Thiên, Nhật Diệu. Tuy Lưu Long chỉ là Phá Bách nhưng đừng quên, đây là sân nhà của ông ta.
Ông ta thậm chí còn chôn một lớn địa lôi bên dưới cái kho kia.
Chỉ là việc không thể nhìn thấy cường giả cấp Đấu Thiên lần này chính là một phiền toái, do đó ông lại càng cần phải hoàn thiện kế hoạch mới, nghĩ cách giải quyết thứ phiền toái này.
. . .
Dưới ánh trăng.
Lý Hạo siết chặt vạt áo, Lưu Long không nói từ bỏ, có nghĩa là ông ta vẫn đang nghĩ biện pháp.
Đó là một tin tốt, Lưu Long vẫn chưa sợ hãi lùi bước.
"Đấu Thiên... cấp độ tinh thần!"
Nhớ kỹ những điều này, Lý Hạo tiếp tục đi về phía trước, lần này huyết ảnh không xuất hiện nữa.
Chẳng bao lâu sau hắn đã đến cổ viện.
Lý Hạo không định đi từ hướng cửa chính. Thân thủ hắn thoăn thoắt, trực tiếp từ một chỗ ngoài tường vây, đạp chân một cái leo lên tường, vượt tường rồi tiến vào bên trong cổ viện.
An ninh của cổ viện đương nhiên rất tốt, nhưng đó chỉ là đối với người thường, dù sao Lý Hạo bây giờ đã là một võ sư Trảm Thập, muốn tránh khỏi bảo vệ giám sát thì hiển nhiên không phải vấn đề gì lớn.
. . .
Bên ngoài tiểu viện.
Hồ Hạo đang im lặng canh giữ, bất chợt nhìn thẳng về một phương hướng.
Bên cạnh gã, Trần Mộng vốn bị thương không nhẹ, sắc mặt trắng bệch. Nàng ta cũng đang canh giữ ở đây. Phát hiện thân ảnh Lý Hạo thì hơi ngạc nhiên, thấp giọng thì thầm: "Tại sao hắn lại đến nữa?"
Tới hơi bị thường xuyên!
"Kệ đi!"
Hồ Hạo nhắc nhở. Hồi trưa mới chịu thiệt thòi, hiện tại đừng nói chuyện, tới thì cứ để cho tới.
Trong khi hai người đang nói chuyện thì Lý Hạo đã trực tiếp đi vào tiểu viện.
Lần này không có ai ngăn hắn lại.
. . .
Viên gia.
Tiểu viện rất yên tĩnh, Viên Thạc không ở trong sân, đêm hôm khuya khoắt, ông cũng chẳng có thói quen lãng mạn đắm mình trong ánh trăng ở đây vào ban đêm.
Cửa nhà chính tự động mở dù trời không có gió.
Trong phòng khách, Viên Thạc vừa hoàn thành tu luyện, ông mới thăng cấp Đấu Thiên nên đang cần thời gian củng cố cảnh giới.
Tóc đã nhuộm trắng, trên mặt cũng xuất hiện lại những nếp nhăn, không khác gì lúc trước, không giống như Lý Hạo từng thấy trước đây, một ông chú trung niên 40 tuổi.
“Lão sư!"
Viên Thạc gật đầu, liếc hắn một cái liền hỏi: "Bị người khác theo dõi?"
“Vâng."
Viên Thạc nhìn hắn, nhất thời cau mày, sau đó nghiêm túc nói: "Có dấu vết của thần ý... ngươi bị ai đó khóa chặt rồi!"
"Sao?"
Lý Hạo không hiểu lắm.
Viên Thạc giải thích: "Đấu Thiên tỉnh thần! Nếu là trước đây, ta cũng không cách nào phát hiện ra, nhưng bây giờ thì ta có thể cảm nhận được. Có dấu vết của thần ý lưu lại trên người ngươi, hơn nữa thời gian chưa quá lâu, hẳn là mới bị, lẽ nào ngươi vừa gặp phải hung thủ?"
Lý Hạo gật đầu, "Gặp rồi! Lưu đội trưởng đi theo nhưng lại không phát hiện được gì. Bất quá ông ta cũng nói là có liên quan đến cấp độ tinh thần!"
"Quả nhiên khó chơi!"
Viên Thạc thở dài, "Tuy rằng ta đã sớm đoán được, nhưng thật sự xác định vẫn khiến ta thấy đau đầu!"
Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Còn một chuyện nữa, đối phương vô tung vô ảnh, Lưu đội trưởng không cách nào phát hiện cũng không cách nào khóa chặt, lão sư..."
Viên Thạc lắc đầu: "Ở trình độ của chúng ta, đừng nhìn thứ trước mắt, những gì ngươi nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật! Về thần ý thì có thể coi như Ẩn thân thuật, nhưng dù là thế thìcũng không thể giấu giếm được ta, trừ phi kẻ đó mạnh hơn ta rất nhiều."
Lý Hạo gật đầu, lão sư đã nói như vậy, tự nhiên sẽ không phải khoác lác.
Lý Hạo tạm gạt vấn đề huyết ảnh sang một bên, tối nay hắn đến tìm ông không phải vì chuyện này.
Hắn lấy thạch đao ra, đặt nó trên bàn.
Viên Thạc lẳng lặng nhìn hắn, như thể ông đã minh bạch nó là thứ gì.