Chương 84: Có Quan Hệ Với Di Tích
Lý Hạo nhỏ giọng giới thiệu: "Trong đó có năng lượng thần bí đặc biệt, không ôn hòa như tinh quang năng trong ngọc kiếm. So với năng lượng thần bí bình thường thì tính công kích của nó ác liệt hơn, lực trùng kích cũng rất lợi hại!"
"Đao và kiếm có tác dụng khác nhau sao?"
Viên Thạc trầm ngâm, "Kiếm Lý gia, đao Trương gia, một ôn hòa uẩn dưỡng, một sắc nhọn chuyên công. Trong bát đại gia tộc còn có quyền Triệu gia, thoái (chân) Lưu gia, đại ô quy mà Vương gia nuôi dưỡng, chùy Hồng gia, thương Chu gia, thiếu gia họ Trịnh cản trở..."
"Theo nghĩa đen thì nắm đấm, chân, Vương gia và Trịnh gia đều không có binh khí, nhưng cái này không dễ xác định. Quyền cước không có nghĩa là không có binh khí. Ô quy kia có thể tượng trưng cho một lá chắn phòng thủ hoặc thứ gì đó tương tự."
Viên Thạc không vội nói về thạch đao, mà là phân tích một lượt: "Nếu sáu binh khí kia bị lấy đi thì nghĩa là đối phương đã hấp thu năng lượng từ nó. Thương và chùy đều thiện tấn công, mai rùa chuyên phòng thủ, quyền cước thì mạnh mẽ..."
Giọng điệu của ông ta có chút nghiêm trọng: "Đúng là khó đối phó, chủ yếu là không biết được đối phương đã hấp thu bao nhiêu, là tất cả hay chỉ một bộ phận, hoặc những binh khí khác không có năng lượng chứa bên trong như đao và kiếm. Đối phương không dám trực tiếp đến cướp, thậm chí là bắt ngươi về bồi dưỡng, khả năng cao là vẫn kiêng dè Tuần Dạ Nhân. Có nghĩa là chúng cũng không quá sức tưởng tượng là mấy."
Có chút đau đầu, ông nói rất nhanh: "Đao này... ta cứ nhận lấy trước. Nhưng không chắc có thể đột phá! Chủ yếu là ta không rõ năng lượng trong đao có đủ hay không, nhưng ngươi yên tâm đi, dù đối phương có mạnh vượt qua Nhật Diệu thì cũng không phải là không cách nào đối phó!"
Lý Hạo gật đầu, “Lão sư hấp thu nhiều vào. Tới lúc đó, nếu thật sự có vấn đề... thì cứ bỏ chạy là được! Đánh không được thì chạy, lão sư luôn có thể mang theo ta chạy trốn, đúng không? Cùng lắm thì chúng ta chạy đến tổng bộ của Tuần Dạ Nhân, bọn họ không ác đến độ thấy chết không cứu chứ?"
Viên Thạc mỉm cười, quả là có vài phần phong cách của ta.
Chỉ là không dễ mà chạy, khoảng cách quá xa.
Từ Ngân Thành đến Bạch Nguyệt Thành là cả một chặng đường dài.
Về phần chạy trốn ngay bây giờ… Lý Hạo không cam lòng, Viên Thạc cũng không phục. Hơn nữa chạy trốn ở thời điểm hiện tại dễ khiến đối phương sớm phát động, thế thì sẽ càng bất lợi, đợi thêm vài ngày có khi Viên Thạc lại thành công tấn cấp.
Lần này hai sư đồ không nói chuyện vô nghĩa nữa.
Viên Thạc thậm chí còn không từ chối, trực tiếp nhận lấy thạch đao.
Đã minh bạch mọi chuyện, còn bày đặt khách sáo làm gì, không cần thiết.
Lý Hạo cũng không ở lại lâu, đưa đồ xong liền nhanh chóng rời khỏi tiểu viện.
. . .
Lý Hạo vừa rời đi, Viên Thạc liền thử hấp thu một hồi.
Trước khi đi, Lý Hạo còn nhắc nhở ông một câu, rất đau.
Viên Thạc không coi đó là chuyện gì to tát.
Tuy nhiên, đợi khi ông thực sự hấp thu một chút năng lượng thạch đao thì khóe miệng nhịn không được mà giật giật, má nó, quả là rất đau!
Năng lượng này cuồng bạo quá rồi!
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt của Viên Thạc lóe sáng, đúng là đồ tốt.
Binh khí thừa truyền của bát đại gia tộc quả nhiên đều là bảo vật đỉnh cấp, thạch đao này dù đang bị phong ấn thì vẫn chứa đựng nhiều năng lượng công kích cường đại đến vậy.
"Bát đại gia tộc Ngân Thành... càng tìm hiểu lại càng thấy thần bí!"
Nghĩ đến đây, ông lại nghĩ đến chuyến khám phá di tích cổ văn minh sẽ phải tham gia vào cuối tháng.
Viên Thạc rơi vào trầm tư.
"Tàn tích đó có liên quan gì đến bát đại gia tộc không?"
Vốn dĩ đây là hai vấn đề có bắn đại bác cũng không tới. Một cái ở Ngân Thành, một cái thì suýt nữa đã ra khỏi Ngân Nguyệt hành tỉnh; Một bên là các gia tộc ở địa phương nhỏ, một bên là di chỉ cổ văn mình.
Nhưng vào lúc này, ông đột nhiên cảm thấy rất có thể chúng có một mối liên hệ nào đó.
“Ta nhớ rằng ở trước cửa vào di chỉ có một con rùa đen, khi trước vốn không nghĩ nghiều, hiện giờ ngẫm lại, chẳng lẽ nó có liên quan gì đến nhà họ Vương trong số bát đại gia tộc sao?"
Viên Thạc cẩn thận suy nghĩ.
Di chỉ ấy là địa điểm lớn nhất mà ông đã phát hiện trong những năm gần đây, nó cũng là địa điểm được bảo tồn hoàn chỉnh nhất, đồng thời, cũng là địa điểm nguy hiểm nhất.
Việc ông bị thương cách đây 3 năm cũng chính là ở di tích này.
Lần đó có rất nhiều người chết, nên Tuần Dạ Nhân đã tạm từ bỏ việc thăm dò, quyết định niêm phong khu vực.
Gần đây lại phải mở cửa trở lại, nghe nói không chỉ có người trong nội bộ Tuần Dạ Nhân, mà còn có vài tổ chức siêu năng cùng nhau liên thủ khám phá. Hiển nhiên Tuần Dạ Nhân cũng lo lắng về việc lần nữa xảy ra tử thương thảm trọng.
Dù phải chia sẻ miếng bánh thơm ngon nhưng cũng chỉ đành làm vậy, đông người nhiều sức mạnh, tổn thất lớn thì mọi người cùng nhau gánh chịu cũng tốt.
"Bát đại gia tộc... di chỉ... hung thủ án tự thiêu..."
Nếu hung thủ của vụ án tự thiêu biết điều gì đó về bát đại gia tộc, thậm chí còn đoán được hoặc đơn giản là biết rõ di chỉ này có liên quan đến bát đại gia tộc, liệu sắp tới chúng có trà trộn vào để tham gia không?
Trong trường hợp này, nếu đối phương là một tổ chức, thế thì quyền lực tập trung ở đó có nhiều hơn không?
Nếu phải thì xem như Ngân Thành sẽ an toàn hơn một chút.
"Tạm thời chưa cần nghĩ đến chuyện này!"
Viên Thạc hít sâu một hơi, ưu tiên hàng đầu là giải quyết phiền toái của Lý Hạo.
Còn di tích thì tính sau.
. . .
Sau khi đưa thạch đao cho lão sư xong, Lý Hạo cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Những thứ nên làm hắn đều đã làm rồi.
Về phần Tuần Dạ Nhân bên kia thì tùy Lưu Long sắp xếp.
Lý Hạo cũng đã nói về sự tồn tại của Vương Minh cho Lưu Long nghe, hắn không hiểu tình huống cụ thể, phỏng chừng Lưu Long còn biết rõ phải làm như thế nào hơn so với hắn.
"Kể cả chuyện không nhìn thấy huyết ảnh thì ta cũng đã gợi ý cho lão sư và Lưu đội trưởng biết!"
Còn có gì chưa nói không nhỉ?
Lý Hạo suy nghĩ một chút, à phải, còn một việc chưa nói, đó là hắn có thể nhìn thấy huyết ảnh. Nhưng thôi, chuyện này không còn quan trọng nữa.
Không nhất thiết phải móc hết nội tình ra, không ai biết chuyện hắn có thể nhìn thấy thì biết đâu lại là chuyện tốt, thời khắc mấu chốt có khi lại hữu dụng. Nói ra rồi cũng chưa chắc mang đến sự trợ giúp gì cho mọi người.
"Vài ngày tới chính là thời gian để ta nỗ lực cải thiện bản thân!"
Đáng tiếc không có đủ thời gian để hắn tự cường hóa thực lực, chứ nếu không Lý Hạo càng thích âm thần tu luyện, sau đó tự tay giết chết huyết ảnh hơn.
Tuy nhiên thời gian không còn nhiều, chỉ vài ngày nữa là đã bắt đầu vào mùa mưa.
Hắn đã cố gắng ‘tự cứu’ bản thân đến bước này, việc tiếp theo hắn cần thực hiện rất đơn giản, chính là liên tục tập luyện.
Sau khi bước vào cảnh giới Trảm Thập, hắn vẫn chưa từng giao thủ với bất kỳ cường giả nào, cũng chưa có một trận thực chiến nào đúng nghĩa.
Theo lời lão sư thì dạng võ sư như vậy không khác gì hàng trưng bày, thực lực thực sự chẳng ra sao, chạy thì nhanh hơn người khác một đoạn, nhưng cùng lên sàn chiến thì có khi còn bị kẻ cùng cấp đánh một quyền cũng đủ để hạ gục.