Lý Hạo nhíu mày, có lẽ có liên quan tới huyết mạch của hắn, huyết mạch truyền thừa đại biểu hắn có vài năng lực mà những người khác không có được. Nội tình thân thể hắn cũng mạnh hơn so với người bình thường.
Cho nên, hắn hấp thu năng lượng thần bí khả năng cần nhiều hơn một chút.
"Thế nhưng tiếp tục như thế, hệt như cái động không đáy thì ai biết lúc nào mới có thể bão hòa?"
Mấu chốt là hấp thu vào khóa siêu năng thì thực lực tăng lên còn không quá rõ ràng.
Không, là gần như chẳng có chút biến hóa.
Thế này không có lời chút nào.
Đây là việc tăng cường nội tình nhưng tiêu hao quá nhiều mà lại không tăng ở mặt thực lực, nội tình hùng hậu đến mấy thì cũng có làm được gì?
Lý Hạo bỗng thở dài một tiếng, lựa chọn từ bỏ.
Thế này là không được!
Xem ra, nhất định phải tìm ra lão sư, nghiên cứu thảo luận về phương án mới được, nếu không Ngũ Tạng Chi Kiều của hắn cũng chẳng thể xây dựng, nhất định phải tránh đi điểm này mới có thể.
Càng nghĩ hắn càng đau đầu.
Khóa siêu năng cường đại cũng dẫn đến một vấn đề. . . Ngũ thế dung ngũ tạng, hiện tại trái tim cường hãn, thế lại vẫn là của trước đó, điều này cũng làm xuất hiện một tai hại mới, thế bị khóa quá lợi hại, tiếp tục như vậy, ngũ thế sẽ bị khóa cứng hoàn toàn.
Đến lúc đó, ngũ thế không cách nào xuất hiện, vậy thì sẽ biến thành trò cười.
Cường hóa gũ tạng, đến cuối cùng lại kháo cứng ngũ thế, ngươi muốn phá cũng không phá được, ra cũng ra không được. . . Vậy còn chơi cái gì?
"Nhiều nhất 10.000 khối. . ."
Lý Hạo thầm phán đoán, nhiều nhất để ngũ tạng và thân thể cường hóa đến mức độ 10.000 khối, mạnh hơn thì thế của hắn có thể sẽ bị khóa lại không ra được, khi đó hắn sẽ phải đau đầu.
Lần này hắn đổi lấy một chút Uẩn Thần Quả, không biết có trợ giúp đối với việc uẩn thế hay không.
Ngay khi Lý Hạo suy nghĩ những chuyện này, ngoài cửa, bỗng nhiên có âm thanh truyền đến: "Lý Hạo, có ở đây không?"
Ánh mắt Lý Hạo khẽ nhúc nhích, lóe lên một cái rồi biến mất ngay tại chỗ.
. . .
Ngoài phòng tu luyện.
Sắc trời còn chưa sáng hoàn toàn, hiện tại, Mộc Lâm đang chờ ở cửa.
Nhìn thấy Lý Hạo đi ra, ánh mắt ông ta khẽ nhúc nhích, lộ ra nụ cười tươi: "Mấy ngày nay vẫn luôn tu luyện sao?"
"Ừm, Nhị Mộc ca."
Mộc Lâm cười, cũng không thèm để ý, "Ban đầu vì ngươi đang tu luyện nên không muốn quấy nhiễu ngươi, nhưng hôm nay là lúc chúng ta xuất phát, phía trên có lệnh xuống, điều Hầu bộ nhập Thiên Tinh thành! Võ Vệ quân là lực lượng dòng chính của Hầu bộ, sẽ cũng xuất phát theo Hầu bộ để tiến về Thiên Tinh thành. . . Ta nghĩ vẫn nên chào ngươi một tiếng, bởi vì sắp tới ở bên này khả năng chỉ có Liệp Ma đoàn các ngươi ở lại chỗ này."
Hôm nay?
Lý Hạo khẽ giật mình, rất nhanh nghĩ đến chuyện đã nói trước đó, ba ngày sau là lúc xuất phát.
Nói như vậy, đã là ngày thứ tư rồi.
Thật nhanh!
Cũng phải, hắn đã hấp thu trọn vẹn 30.000 khối năng lượng thần bí, chính xác là nên trôi qua mấy ngày rồi.
Nơi xa, từng vị Võ Vệ quân đang nhanh chóng thu thập hành lý, thậm chí bắt đầu xếp hàng, toàn bộ căn cứ cũng có chút huyên náo hẳn lên.
Lý Hạo khẽ nhíu mày: "Tất cả mọi người nguyện ý đi cùng sao?"
Những người này đều là người Ngân Nguyệt.
Hiện tại ly biệt quê hương, họ đều chấp nhận đi theo Hầu Tiêu Trần sao?
Mộc Lâm cười nói: "Đương nhiên! Hầu bộ ở thời đại võ sư xuống dốc vẫn rất coi trọng võ sư, từng bước một kéo chúng ta lên, bây giờ Hầu bộ vào kinh thành, tiền đồ chưa biết rõ, Võ Vệ quân tự nhiên là muốn đi theo! Thiên Tinh thành có lẽ là chốn ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau nhưng chúng ta thủ vệ, Hầu bộ cũng có thể nhẹ nhõm hơn một chút."
Lòng Lý Hạo khẽ động, lòng trung thành của Võ Vệ quân đối với Hầu Tiêu Trần quả thực không thể khinh thường.
Ly biệt quê hương, đi xa vạn dặm, những người này cũng nguyện ý đi theo.
"Hầu bộ thì sao?"
"Đang ở trụ sở của Tuần Dạ Nhân, đợi chút nữa chúng ta sẽ qua đó tụ họp, ngồi xe đến phụ cận Vân Giang trước, sau đó vượt qua Vân Giang, tiến vào Lâm Giang hành tỉnh, kế tiếp cưỡi xe riêng tiến về Bắc Hải hành tỉnh, cuối cùng vượt qua Bắc Hải. . . Tiến vào Trung Bộ rồi, chúng ta liền có thể một đường đón xe để đến Thiên Tinh thành."
Đoạn đường này xa cách vạn dặm.
Nếu một mực đi bộ, dù mỗi ngày phi nước đại mấy trăm dặm thì tới Thiên Tinh thành cũng cần mấy tháng. Thiên Tinh thành quá xa, nói là vạn dặm nhưng trên thực tế nhìn từ trên địa đồ đều phải lên tới hai vạn dặm.
Ở Trung Bộ, đường giao thông coi như tiện lợi, đón xe thì đi suốt hai mươi bốn giờ một ngày cũng có thể chạy được khoảng 3000 dặm, ước chừng một tuần lễ sẽ có thể đến nơi.
Đương nhiên, nếu có tiền có thể cưỡi máy bay đặc hữu của Trung Bộ.
Tốc độ của thứ này sẽ nhanh hơn rất nhiều nhưng số lượng Võ Vệ quân nhân quá nhiều, xác suất cao là Hầu Tiêu Trần sẽ không lựa chọn phương án này, vậy thì họ chỉ có thể ngồi xe, một tuần lễ sau hẳn là có thể đến Thiên Tinh thành.
Đương nhiên, Lý hạo đã xem qua rất nhiều cổ tịch cũng biết, tại thời kỳ văn minh cổ có loại xe tốc hành riêng, vận tốc một giờ thậm chí có thể đạt tới 500 dặm trở lên, một ngày có thể chạy xa vạn dặm.
Bất quá, kỹ thuật ngày nay không đạt được tiêu chuẩn khi ấy, sau khi đào móc di tích văn minh cổ, một chút kỹ thuật trong đó mặc dù được vận dụng nhưng vẫn không bằng năm đó, tốc độ xe chậm hơn không chỉ một bậc.
Sau khi siêu năng quật khởi thì mới có thể vận dụng một chút thủ đoạn siêu năng, còn trước đó chỉ có thể dùng xe ngựa để kéo chở.
Lý Hạo thở hắt ra: "Cùng nhau đi, ta tiễn các ngươi, nhân tiện tạm biệt Hầu bộ."
Mộc Lâm nở nụ cười: "Tới tìm ngươi là vì ta cũng có tâm tư này, dù sao ngươi cũng là chi Bách Nhân đoàn duy nhất lưu lại của Võ Vệ quân. Hôm nay Hầu bộ rời đi, đại khái sẽ có một vài đại nhân vật tiễn biệt, ngươi xuất hiện tiện để quen mắt, tiếp theo cũng dễ chiếu cố một hai."
Nói rồi ông lại tỏ ra tiếc nuối: "Đáng tiếc. . . làm cộng sự chưa được mấy ngày, chúng ta đã phải đi rồi."
Vốn dĩ ông ta còn muốn cùng nhau đi thăm dò di tích nữa cơ.
Nghĩ đến đó, ông lại nói: "Đúng rồi, hình như lão đại cũng đang tìm ngươi, lúc trước hắn thăm dò di tích thất bại, vốn là muốn gọi ngươi cùng đi thăm dò, kết quả ngươi lại chạy quá nhanh. Bây giờ xảy ra việc này, đại khái là không có thời gian cùng nhau hành động nữa rồi, lão đại có thể sẽ chuyển địa chỉ di tích cho ngươi, sau này ngươi hãy tự thăm dò đi, nhưng nhất định phải cẩn thận, lão đại đã từng thất bại rồi đấy. Bất quá thực lực của ngươi rất đáng sợ, chưa chắc đã sao."
Ông ta từng tiến vào di tích, tất nhiên cũng nhìn thấy uy phong khi Lý Hạo chém Húc Quang.
Kim Thương không thể thăm dò thành công, Lý Hạo thì lại rất khó nói trước.
Lý Hạo không nói gì, chỉ đi theo Mộc Lâm ra ngoài.