Lúc này, Lưu Long cũng theo tới: "Ta cũng đi, tới tiễn Hầu bộ, tuy mấy năm qua ở Tuần Dạ Nhân không thể kiếm ra tên tuổi gì, nhưng khi đó cũng nhờ Hầu bộ gật đầu, ta mới có thể trở về Ngân Thành, tiếp tục làm đội trưởng đội chấp pháp Tuần Kiểm ti, trở thành tiểu đội Liệp Ma. . ."
Hầu Tiêu Trần muốn đi, Lưu Long cảm thấy mình cũng nên đưa tiễn.
Lý Hạo không nói gì, một lát sau, họ đi theo Mộc Lâm ra phía ngoài xe.
Giờ phút này, bên ngoài hiện ra từng chiếc xe tải, hơn nghìn Võ Vệ quân xuất động 20 chiếc xe tải lớn, đây chỉ là để chở người, còn có một số nhẫn trữ vật cũng được vận dụng để chứa áo giáp, tài nguyên.
Lúc này, một người đi tới, chính là đồ đệ của Kim Thương, cũng là nữ nhi của Khổng Khiết, nữ tử này tên là Khổng U Vân.
Thực ra Lý Hạo không quen nàng, dù sao đôi bên gặp mặt nhau chưa được mấy lần.
Khổng U Vân cất bước đi tới, mở miệng nói: "Lý bách phu trưởng, Thiên phu trưởng tìm ngươi!"
Phía trước có chiếc xe nhỏ đang đỗ.
Lý Hạo ngẫm nghĩ, gật gật đầu, đi theo qua đó.
Trên xe, Kim Thương đang ngồi, mới mấy ngày không gặp, vị này giống như già đi rất nhiều, trước đó thoạt nhìn chỉ bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng bây giờ cảm giác như đã già yếu.
Lý Hạo thầm phỏng đoán, có lẽ. . . có liên quan tới đám người Địa Phúc Kiếm.
. . .
"Lên đi!"
Kim Thương bình tĩnh cất giọng, Lý Hạo không nói gì, cấp tốc lên xe rồi ngồi xuống bên cạnh, phía trước, Khổng U Vân cũng lên khởi động xe.
Kim Thương ngồi thẳng tắp hệt như là một cây thương.
Ngữ khí của ông ta vẫn bình tĩnh như trước: "Sau khi ta đi, nơi đây chỉ có các ngươi, bên chỗ khố phòng còn có một số đồ vật sót lại, đá Thần Năng, năng lượng thần bí cũng có một ít, ngoài ra cũng có một số Ngộ Đạo Cổ Binh. . . Không có đặt ở khố phòng mà là trong nhẫn trữ vật!"
Nói xong ông trực tiếp ném cho Lý Hạo một cái nhẫn trữ vật.
"Vốn những thứ này không tới phiên ngươi chưởng quản, nhưng ngươi không đi nên lưu lại cho ngươi."
"Đồ không nhiều lắm, phần lớn chúng ta đều mang đi, nhưng cũng không thể không lưu lại gì cho các ngươi được."
Lý Hạo nhận lấy nhẫn trữ vật, không nói gì.
Trước khi Võ Vệ quân rời đi còn cho hắn ít đồ, đây là điều mà hắn không nghĩ tới.
Tiếp theo, Kim Thương lại đưa cho Lý Hạo một quyển sách: "Đây là tư liệu ghi chép về những di tích chúng ta thăm dò trong những năm này, tự ngươi xem đi, có lẽ Mộc Lâm đã nói với ngươi rồi, vài ngày trước ta phát hiện một tòa di tích, nhưng chưa kịp thăm dò. Ở trong đó chắc hẳn sẽ nguy hiểm, ngươi tự xử lý đi, tư liệu về di tích cũng đều nằm trong nhẫn trữ vật."
"Tạ ơn thiên phu trưởng."
"Không cần."
Kim Thương bình thản nói: "Ta không thăm dò được là do thực lực không đủ, có lẽ ngươi có thể, không cần thiết cám ơn làm gì."
Nói đến đây, ông ta cân nhắc một phen: "Còn nữa, coi chừng đám hải tặc Nguyệt Hải, tư liệu về cũng đã được chúng ta chỉnh lý, ngươi phải cẩn thận, kẻ yếu trong đám hải tặc không tính là gì, sợ là sợ hải tặc Bắc Hải biết chúng ta và bộ trưởng đi rồi, sẽ tiến vào Nguyệt Hải làm tiền, ngươi phải hết sức cẩn thận! Đạo tặc Bắc Hải rất mạnh, thậm chí có cả cường giả Húc Quang đỉnh phong, thậm chí còn có cường giả Yêu tộc đại yêu. . . Ngươi nhất định phải cảnh giác!"
Lý Hạo lại gật đầu.
Kim Thương cân nhắc chốc lát, lại nói: "Không nên bị bao phủ dưới bóng ma của sư phụ ngươi, đừng để cả một đời đều dựa vào ông ấy để tiến lên, Ngũ Cầm Thuật rất lợi hại, nhưng cũng hi vọng ngươi có thể tự đi trên con đường của mình. Ta không có tư cách nói gì, nhưng ta biết một khi trên đầu ngươi có tòa núi lớn, ngươi muốn khiêu động ngọn núi này thì sẽ rất khó khăn!"
Giờ khắc này, cảm giác như lòng Kim Thương đã gần như kết thúc.
Ánh mắt Kim Thương mỏi mệt và chút tiếc nuối nói không nên lời, thần sắc đầy vẻ bất đắc dĩ.
Đứng đầu Ngân Nguyệt Tam Thương lại không thể địch nổi Quang Minh Kiếm trong Thất kiếm. Di tích đã triệt để đánh nát niềm kiêu ngạo của ông, khiến ông khó chịu không nói ra được, bây giờ, ông không biết con đường phía trước, cũng chẳng có cách nào tiến lên, mấy ngày nay, ông chán chường không gì sánh được.
Lý Hạo nhìn bộ dạng này của Kim Thương, cuối cùng cũng không nói gì.
Những điều này cần chính bản thân ông ta tự đi phá vỡ.
Ai tới dỗ dành đều không được, cũng không cần thiết.
Sau đó, Kim Thương không nói một lời, nhắm mắt dưỡng thần, mà Lý Hạo cũng chỉ đành ngồi trên xe, cùng nhau tiến về trụ sở Tuần Dạ Nhân.
. . .
Trụ sở Tuần Dạ Nhân.
Hôm nay, tất cả mọi người đều không ra ngoài.
Đại lượng siêu năng đã tụ tập ở đây.
Hầu Tiêu Trần chuẩn bị rời đi.
Từ ngày Ngân Nguyệt Tuần Dạ Nhân thành lập, ông ấy chính là lãnh tụ của nơi đây, mãi cho đến hôm nay, đã gần 20 năm trôi qua, bây giờ vị này lại muốn rời đi.
Hách Liên Xuyên cũng lộ ra vẻ mặt chua xót.
Hầu Tiêu Trần vừa đi. . . địa vị của Ngân Nguyệt Tuần Dạ Nhân sẽ giảm xuống rất nhiều.
Võ Vệ quân cũng đi, Tuần Dạ Nhân lớn như vậy mà bây giờ chỉ có vị Tam Dương trung kỳ như hắn chèo chống, về phần các Tam Dương khác thì thực ra cũng có, hai ngày trước, hai vị phó bộ trưởng đều đã tấn cấp Tam Dương thành công.
Chu bộ trưởng Kim hệ, Hà bộ trưởng Thủy hệ đều bước vào cấp độ Tam Dương, việc này có liên quan tới chuyện bọn hắn thu được rất nhiều đá Thần Năng.
Ba vị Tam Dương, đây chính là lực lượng hạch tâm chủ yếu trước mắt của Tuần Dạ Nhân.
Nhưng lực lượng như vậy có thể coi là rất mạnh sao?
Trước kia có lẽ sẽ cảm thấy như vậy, hiện tại lại không đáng nhắc tới.
Hách Liên Xuyên lộ ra vẻ mặt không nỡ: "Bộ trưởng, hay là để Ngọc tổng quản ở lại đi?"
". . ."
Ngọc tổng quản nhìn hắn ta một cái, dùng một loại ánh mắt có thể giết người để nhìn xem hắn, nhưng Hách Liên Xuyên không quan tâm, bi ai nói: "Bằng không, ta sẽ nhịn không được!"
Quá bi ai!
"Thực sự không được thì tìm người tiếp nhận vị trí bộ trưởng, để cho ta làm bộ trưởng, ta sợ ta gánh không được. . ."
Đúng vậy, hắn thay thế cho bộ trưởng là việc ngoài dự liệu.
Thế nhưng lần này Trung Bộ không an bài người tới giao ban, không biết nguyên nhân là gì, có lẽ. . . là họ sợ chết?
Cho nên không ai nguyện ý tới.