Dưới tình huống như vậy chỉ có thể để Hách Liên Xuyên tạm thời tiếp nhận chức bộ trưởng, hắn ta không có niềm vui khi thăng quan mà chỉ có sợ hãi cùng bất đắc dĩ. Ta thật sự không đảm đương được, nhất là khi bộ trưởng đời trước còn là Hầu Tiêu Trần cường hãn vô biên.
Hầu Tiêu Trần cười khẽ: "Thoải mái lên, ta đi rồi, bên này sự tình sẽ không nhiều, tam đại tổ chức cũng bị tiêu diệt hầu hết, ta vừa đi, bọn chúng sẽ không cho cường giả tới nữa. . ."
Làm sao có thể!
Hách Liên Xuyên cạn lời, ta đâu phải người ngu, ngươi đi rồi mới là thời cơ tốt để nhét người vào Ngân Nguyệt, còn nữa, bát đại gia Lý Hạo vẫn ở đây, ngươi lại dám nói với ta, người của tam đại tổ chức sẽ không đến?
Đừng có đùa!
Đầu óc của ta vẫn rất tỉnh táo.
Hầu Tiêu Trần cười nói: "Đừng sợ, thực sự không được thì tìm người tới giúp ngươi đi."
"Ai?"
Hầu Tiêu Trần nhìn ra ngoài đi, cười nói: "Không phải tới rồi đó sao?"
Hách Liên Xuyên cũng nhìn ra ngoài, vừa vặn trông thấy Kim Thương và Lý Hạo xuống xe, lòng hắn ta nao nao liếc về phía Hầu Tiêu Trần.
Hầu Tiêu Trần khẽ cười một tiếng: "Không phải hắn thích làm quan sao? Tác thành cho hắn là xong!"
"Hắn không đi. . . Vậy thì phải gánh vác một chút trách nhiệm, chỉ là hắn bị cừu hận làm cho choáng váng đầu óc, chưa chắc sẽ thật sự lưu ý những vấn đề này, chính ngươi xem rồi xử lý đi, ưu điểm của ngươi không nhiều nhưng đối xử với mọi người cũng coi như thẳng thắn, Lý Hạo dù thế nào cũng sẽ chiếu cố một hai. . ."
Dứt lời, Hầu Tiêu Trần vang lên khắp bốn phương: "Võ Vệ quân Lý Hạo tấn cấp thành tuần thành sứ cao cấp, đảm nhiệm chức phó bộ trưởng ủy ban tuần tra Ngân Nguyệt, hỗ trợ bộ trưởng Hách Liên Xuyên, cùng nhau quản lý uỷ ban tuần tra Ngân Nguyệt!"
Vừa xuống xe, Lý Hạo chợt thấy nao nao.
Tình huống như thế nào?
Tuần thành sứ cao cấp là chức vị trước đó hắn một mực muốn, nhưng cho tới giờ vẫn chưa đạt được.
Hôm nay hắn lên chức, thế nhưng tại sao lại cho hắn chức phó bộ trưởng, còn cùng với Hách Liên Xuyên chấp chưởng Tuần Dạ Nhân?
Nơi xa, mấy chiếc xe nhỏ cũng chậm rãi dừng lại, giờ phút này, bên đó lộ ra mấy gương mặt, ai nấy đều hơi ngạc nhiên nhưng cũng không ai nói gì.
Thanh âm Hầu Tiêu Trần vang lên lần nữa: "Ngoai ra, biên chế Võ Vệ quân cũng không hủy bỏ, Lý Hạo tạm thay chức thiên phu trưởng Võ Vệ quân Ngân Nguyệt, bảo vệ phòng tuyến Nguyệt Hải, đề phòng hải tặc đột kích! Thủ vệ Ngân Nguyệt bình an, không để cho hải tặc đặt chân vào mảnh đất Ngân Nguyệt!"
Dưới lầu, Lý Hạo khẽ nhíu mày.
Hắn chưa chắc sẽ ở lại Ngân Nguyệt quá lâu, hiện tại hắn vừa kiêm chức phó bộ trưởng vừa làm thiên phu trưởng. . . Hầu Tiêu Trần đang muốn làm cái gì vậy?
Trước đó không lâu còn bảo mình đi cùng, hiện tại mình không đi, ông ta bèn an bài cho mình nhiều chức vị như vậy. . . Làm gì thế?
Liệp Ma đoàn có bao nhiêu người đâu!
"Tuần Dạ Nhân, Võ Vệ quân đều phải được bảo đảm bình an, như vậy mới không hổ mồ hôi nước mắt của nhân dân và các phụ lão hương thân. Quân lương hay lương bổng đều đến từ Ngân Nguyệt, Lý Hạo, ngươi phải nhớ cho kỹ!"
Phía dưới, Lý Hạo vẫn chưa lên tiếng.
Hầu Tiêu Trần đi ra, nhìn về phía Lý Hạo, thanh âm đạm mạc: "Lý Hạo, còn không mau tiếp lệnh?"
". . ."
Lý Hạo lộ vẻ nghi ngờ, hơi hơi giãy giụa, nửa ngày sau hai chân hắn khép lại, đạp đất có tiếng, cao giọng quát: "Vâng!"
Hầu Tiêu Trần cười, khẽ gật đầu không nói cái gì, tiện tay ném ra một cái nhẫn trữ vật: "Vài tư liệu, danh sách liên quan tới Tuần Dạ Nhân đều giao cho ngươi, ngươi phải phụ trợ Hách Liên Xuyên thật tốt, cùng nhau giúp Ngân Nguyệt an cư lạc nghiệp!"
Nói đoạn ông cất bước tiến lên.
Sau khi lên xe, ông một mạch không quay đầu lại.
"Xuất phát! Chư quân, hôm sau gặp lại!"
"Xuất phát!" Kim Thương mở miệng quát khẽ, sau một khắc, mấy chục chiếc xe lớn nhao nhao phát động.
Nơi xa, Triệu thự trưởng, Hoàng Vũ, Khổng Khiết. . . thủ lĩnh các phương lần lượt xuống khỏi xe.
Hồi lâu, có người than nhẹ: "Chúc quân thuận buồm xuôi gió, long tiềm tại uyên, Ngân Nguyệt phát triển!"
Hầu Tiêu Trần thoải mái không gì sánh được, không giao lưu gì với những người này, nhanh chóng dẫn đội rời đi.
Mà Lý Hạo lại hơi thất thần.
Cứ như vậy mà đi rồi sao?
Giờ khắc này, bỗng nhiên hắn cảm thấy hơi khác thường, lão sư đi rồi, trước khi đi lão sư nói để Hầu Tiêu Trần che chở cho mình, mặc dù trong lòng hắn hoài nghi rất nhiều, thế nhưng khi Hầu Tiêu Trần ở đây, Lý Hạo luôn cảm thấy bản thân vẫn có chỗ dựa.
Bên phía Hồng Nhất Đường cũng thế, Nam Quyền cũng là như vậy. . .
Hiện tại, Hầu Tiêu Trần rời đi, Nam Quyền cũng sẽ đi, Hồng Nhất Đường triệt để phong bế Kiếm Môn, không còn gặp khách. . .
Lại nhìn bốn phía, bỗng nhiên hắn chợt thấy không rét mà run!
Lý Hạo đột nhiên cảm giác được mình rơi vào ổ sói hang hổ, trái tim không khỏi rét lạnh, chỗ dựa sau lưng dường như trong nháy mắt đã rời đi sạch sẽ.
Giờ khắc này, phảng phất như về tới một năm trước.
Lúc này hắn nên trốn. . . Thế nhưng hắn phải chạy đi đâu?
Hắc ám hệt như bao phủ lấy Lý Hạo.
Hóa ra gia hỏa âm hiểm kia chỉ cần có mặt ở đây, dù không hề làm gì thì cũng có thể mang đến cảm giác an toàn đâu.
Thật là buồn cười!
Lý Hạo trầm mặc không nói lời nào, một bên, biểu tình của Hách Liên Xuyên càng là như cha mẹ chết, thống khổ tột cùng.
Hầu Tiêu Trần thật sự rời đi rồi.