Hầu Tiêu Trần nói đi là đi.
Tin tức của ông ta cũng cấp tốc truyền ra khắp chốn, một đội ngũ bắt đầu xuất phát về hướng Thiên Tinh thành.
. . .
Khu vực Trung Bộ.
Trong một tòa đại điện chốn thâm sơn.
Trên bảo tọa, một nam tử có sắc mặt hơi tái nhợt nhưng lại anh tuấn vô cùng yên lặng lắng nghe người phía dưới báo cáo.
"Thủ lĩnh, Hầu Tiêu Trần đã xuất phát, Ngọc La Sát, Kim Thương cùng Võ Vệ quân, ngoại trừ Liệp Ma đoàn của Lý Hạo đã xuất phát toàn bộ."
Phía trên trên bảo tọa, nam tử dùng tay nâng cằm, dáng vẻ nom rất lười biếng.
Gã yên lặng nghe xong, tựa hồ đang trầm tư điều gì đó.
Bên trái, một vị mỹ nhân mặc trường bào màu xanh, ánh mắt lạnh lùng: "Thủ lĩnh, ngày để Hầu Tiêu Trần và ả tiện nhân Ngọc La Sát đến Trung Bộ chính là ngày mất mạng! Uy nghiêm của Hồng Nguyệt nhiều lần bị giẫm đạp, đám người Hầu Tiêu Trần, Viên Thạc thật sự đáng chết!"
"Không cần nói mấy lời khó nghe này."
Thanh âm nam tử cũng không hung ác, gã phất phất tay ra hiệu cho nữ nhân an tĩnh.
Ngay lập tức nữ nhân kia không nói gì nữa.
Phía dưới đại điện, hai bên đều có người tồn tại, cẩn thận nhìn lại thì còn có một số mặt quỷ, chỉ là chúng an tĩnh im ắng, khiến cho toàn bộ đại điện đặc biệt yên tĩnh.
"Hầu Tiêu Trần. . ."
Nam tử giống như đang suy tư, thở dài một tiếng: "Đám người Ngân Nguyệt ai ai cũng chỉ hận không thể ăn thịt, uống máu của ta, ta lại chẳng làm gì họ, ta chỉ muốn bắt Lý Hạo mà thôi, tội gì phải khổ như thế chứ."
"Di tích Chiến Thiên thành hay bí mật Ngân Nguyệt gì đó ta đều chẳng thấy hứng thú, duy chỉ có Lý Hạo là khác. Các ngươi nói xem, bát đại gia có phải nên vong rồi không? Lý Hạo thực sự quá thú vị, hắn gây ra rất nhiều chuyện bất ngờ, đầu tiên là Viên Thạc, tiếp đó là Hầu Tiêu Trần. . . càng ngày càng thú vị."
Nữ tử áo xanh vội lên tiếng: "Thủ lĩnh, vậy thừa dịp Hầu Tiêu Trần rời đi, chúng ta hãy vào Bạch Nguyệt thành bắt Lý Hạo!"
Nam tử liếc mắt, lười biếng nói: "Hầu Tiêu Trần chỉ ước gì ngươi làm như thế, ông ta đi rồi thì vẫn còn Khổng Khiết, Hoàng Vũ, Hành Chính Tổng Thự. . . Có lẽ còn có lão quỷ nào đó. Tam đại thống lĩnh, ngoại trừ Hầu Tiêu Trần thì còn có Hoàng Vũ, người cuối cùng những năm qua không hề có động tĩnh nào, trừ bên chỗ Hành Chính Tổng Thự, ta thật sự nghĩ không ra còn có ai. . ."
"Aiz!"
Thở dài một tiếng, gã lắc đầu: "Thời buổi rối loạn, quá phiền phức. Sớm biết như vậy, không bằng thừa dịp vừa phát hiện Lý Hạo liền lập tức bắt giết hắn tại Ngân Thành. Bây giờ, người đã ra khỏi Ngân Thành, thực lực của hắn cũng cấp tốc tiến bộ, đã có thể địch nổi Húc Quang trung kỳ, phiền phức quá."
Nữ tử áo xanh khẽ giật mình: "Hắn giết Tam Dương mà. . ."
Sao lại là Húc Quang trung kỳ rồi?
Ánh Hồng Nguyệt dựa vào trên ghế, gã lười giải thích nhiều, nếu chuyện gì cũng phải giải thích thì rất mệt mỏi.
Quang Minh Kiếm tự dưng vô duyên vô cớ đi tìm Lý Hạo sao?
Có đôi khi, từ một chút tin tức có thể suy đoán ra rất nhiều thứ, mặc dù Từ Phong không phải do Lý Hạo giết nhưng cũng không thoát khỏi liên quan đến Lý Hạo, chỉ với tin tức này liền có thể đào móc ra rất nhiều thứ.
Lý Hạ, ở trong Chiến Thiên thành hẳn là thu được không ít chỗ tốt.
Đáng tiếc thế nhân đều chỉ quan tâm Hầu Tiêu Trần như thế nào mà bỏ qua rất nhiều thứ.
Cũng tốt, nếu không phải như vậy, làm sao có thể tỏ ra vẻ mình cơ trí được?
Ánh Hồng Nguyệt mỉm cười, càng hiển lộ ra đẹp trai bức người.
Nhưng trên thực tế, dù gã nhỏ tuổi hơn Viên Thạc một chút thì bây giờ cũng chừng 60 tuổi rồi. Gã là lão võ sư hàng thật giá thật, nhưng nhìn ngoại hình thì bất quá gã mới chừng ba mươi, đi ra ngoài có lẽ còn có thể khiến cho nữ nhân thét lên.
Thời khắc này Ánh Hồng Nguyệt giống như đang suy tư điều gì đó.
Một lát sau, gã chậm rãi nói: "Hầu Tiêu Trần muốn tới Trung Bộ thì cứ để ông ta tới, không cần thiết ngăn chặn."
"Về phần Lý Hạo. . ."
Suy tư một phen, gã lại nói: "Bạch Nguyệt thành cường hãn, không thể khinh động, trừ phi ta trở về nếu không khó có được thành tích, có khi còn hao tổn nhân thủ, được không bù mất. Tạm thời không cần để ý tới, Lý Hạo bên kia tốt nhất cứ bỏ mặc không quan tâm, thậm chí đừng phân người nào qua đó. Cờ hắn không cách nào tiến bộ ở Ngân Nguyệt, phải bước vào Trung Bộ thì đó mới là cơ hội đối phó hắn."
Lần này, gã đã thăm dò ra mấy tên Ngân Nguyệt.
Lúc này nếu cử người đi có lẽ sẽ phù hợp với ý đồ của mấy tên kia.
"Còn về Tử Nguyệt, để Chanh Nguyệt từ bỏ nhiệm vụ truy sát Viên Thạc, tới Ngân Nguyệt đi!"
Ánh Hồng Nguyệt lộ ra nụ cười cực kỳ nhu hòa: "Thể hiện thành ý đầy đủ một chút, bọn hắn bắt Tử Nguyệt là vì cái gì, ta đều biết. Để Chanh Nguyệt dâng lên 10 quả Huyết Thần Tử Húc Quang trung kỳ, 3 quả Huyết Thần Tử Húc Quang hậu kỳ, mặt khác, hứa hẹn với Lý Hạo rằng Chanh Nguyệt không còn truy sát Viên Thạc nữa. . . bảo hắn đưa Tử Nguyệt về."
Nữ áo xanh ở bên đỏ mắt, lòng không khỏi ghen ghét.
Ả rất muốn nói gì đó nhưng ngẫm lại thì không nói nữa.
Có lẽ đây chính là mị lực của Ánh Hồng Nguyệt. Gã dám bỏ ra được, đối với rất nhiều người, gã đều chịu chi, 13 quả Huyết Thần Tử vô cùng cường đại, đó đều là cấp độ Húc Quang, thậm chí còn có hậu kỳ.
Nó có thể làm cho địch nhân càng thêm cường đại, thậm chí khó khăn hơn trong việc giải quyết địch nhân.
Nhưng gã vẫn có thể bỏ ra được.
Hôm nay Tử Nguyệt bị bắt, nếu ngày đó Hầu Tiêu Trần bắt đi đám Lục Nguyệt chứ không phải giết các nàng, Ánh Hồng Nguyệt cũng sẽ tìm cách trao đổi.
"Thủ lĩnh anh minh!"
Nữ tử áo xanh nhẹ giọng nói một câu.
Ánh Hồng Nguyệt day day huyệt thái dương, khẽ cười: "Không có gì mà anh minh hay không anh minh, nếu thực sự anh minh thì sẽ không xem thường những tên kia, biết rõ bọn hắn nguy hiểm nhưng vẫn để Lục Nguyệt đi qua, bây giờ. . ."
Gã lắc đầu, than nhẹ một tiếng: "Tạo hóa trêu ngươi!"
Chỉ là gã không thể ngờ tới, trong Chiến Thiên thành có quá nhiều biến cố.
Ba bên xuất động hơn 10 Húc Quang, hậu kỳ cũng có tới mấy vị.
Gã đã cực kỳ đề phòng Hầu Tiêu Trần, dựa theo phán đoán của gã thì Hầu Tiêu Trần không muốn giải phong, như thế thì chẳng thể tạo thành tổn thất lớn, cường giả của tam đại tổ chức bị diệt toàn quân tất có nguyên nhân khác.
Nếu không chỉ với mấy người Hầu Tiêu Trần, Khổng Khiết, Ngọc La Sát sẽ không thể tạo thành kết cục như vậy, trừ phi họ thật sự giải phong toàn bộ.
Nữ tử áo xanh vội vàng nói: "Đó là do Hầu Tiêu Trần gian trá. . ."
"Gian trá?"
Liếc qua Thanh Nguyệt, gã thở dài một tiếng: "Đừng lúc nào cũng gièm pha địch nhân, gièm pha địch nhân sẽ khiến ta cảm thấy ta rất rác rưởi. Thừa nhận sự mạnh mẽ của kẻ địch cũng chẳng có gì không tốt, địch nhân cường đại, ta tổn thất nặng nề còn có vẻ như ta chỉ là không đủ may mắn, ngươi nói địch nhân là đồ phế vật sẽ càng lộ rõ ta rất ngu ngốc."
". . ."