Thanh Nguyệt lập tức không nói gì nữa.
Bất quá, thật sự thì ả cũng không sợ sệt gì, chỉ là có chút bất đắc dĩ, gần đây tâm tình thủ lĩnh đại khái không tốt lắm, trước kia nói như vậy gã sẽ không thao thao bất tuyệt giải thích như vậy.
"Cũng trách ta, những năm này phóng túng các ngươi quá nhiều." Ánh Hồng Nguyệt lắc đầu: "Ta luôn cảm thấy, nữ nhân ấy mà, cần thực lực mạnh làm gì? Nữ nhân trời sinh không phải dành cho chiến đấu, chiến đấu là chuyện của nam nhân. Cho nên, đã tạo thành chút ảnh hưởng không tốt đối với các ngươi, sau khi bước vào Húc Quang, bởi vì mọi người nể tình nên cũng chẳng dám vô duyên vô cớ động tới các ngươi. . . Kết quả, lần này đã đâm cho ta một kích, để các ngươi nhớ rõ đám lão bằng hữu Ngân Nguyệt kia đều là những kẻ hung tàn!"
Giọng gã hơi đắng chát đầy bất đắc dĩ, lại lắc đầu lần nữa.
Thanh Nguyệt không nói gì.
Ánh Hồng Nguyệt tiếp tục nói: "Năm đó sáu người các ngươi, Ngọc La Sát đã chạy, Khổng Tước, Thần Nữ đều bị giết, Tri Chu và ngươi may mắn còn sống. . . Sau này chờ Tri Chu trở về, cố gắng hơn chút đi!"
Nói xong những này, gã nhìn về phía đại điện bên dưới, chậm rãi nói: "Đưa tin tới Định quốc công phủ, Lý Hạo giết Từ Phong, Quang Minh Kiếm sắp làm phản, Từ gia tự suy nghĩ lại đi."
"Tuân lệnh!"
Phía dưới, cấp tốc có người biến mất, về phần tin tức là thật hay giả. . . Thủ lĩnh nói như vậy thì chính là thật, không cần nghi ngờ làm gì.
Thanh Nguyệt vội hỏi thăm một câu: "Quang Minh Kiếm. . . làm phản ư?"
"Đúng vậy."
Ánh Hồng Nguyệt thở dài: "Võ sư Ngân Nguyệt quả nhiên nuôi không quen! Từ gia dùng Truy Phong Ngoa, treo khẩu vị của Quang Minh Kiếm nhiều năm như vậy, họ đáp ứng chỉ cần Từ Phong bước vào kỳ thuế biến thì sẽ giao Truy Phong Ngoa cho Từ Phong chấp chưởng. Quang Minh Kiếm vừa làm cha lại làm mẹ, toàn tâm toàn ý muốn Từ Phong trưởng thành, cấp tốc tiếp quản Truy Phong Ngoa. . . Hiện tại người đã chết, Quang Minh Kiếm không làm phản mới là lạ."
Thanh Nguyệt nghi ngờ: "Với tính cách của Quang Minh Kiếm sớm nên làm phản từ mấy năm trước rồi, vì sao còn phải đợi đến hôm nay?"
"Trước kia cảm thấy là nàng không có thực lực, nhưng hôm nay truyền ra tin tức nói rằng Quang Minh Kiếm có vẻ rất mạnh. . ."
"Từ gia nào có yếu đuối như vậy?"
Ánh Hồng Nguyệt khẽ cười một tiếng: "Rất mạnh! Mà Từ gia cũng không lừa nàng, nếu Từ Phong thật sự có thể bước vào kỳ thuế biến, Từ gia khẳng định sẽ để Từ Phong chấp chưởng Truy Phong Ngoa, đến lúc đó, Âm Dương tương hợp. Đừng cảm thấy Quang Minh Kiếm già rồi, hiện tại càng là xấu xí không chịu nổi… những chuyện ấy không quan trọng, quan trọng là khi đó Từ Phong có thể mượn cơ hội thu hoạch được Thuần Dương chi lực, một bước tiến vào Húc Quang, song song đều có lợi. Đáng tiếc, hiện tại hết hy vọng rồi."
Tựa hồ gã biết được rất nhiều chuyện, cười một tiếng nói: "Cho nên, xem náo nhiệt đi, không phải ta muốn hố vị lão bằng hữu này, mà là muốn Từ gia cẩn thận giải quyết phiền phức, có tinh lực thì đi giúp ta thử Lý Hạo, thử xem bên chỗ Ngân Nguyệt thế nào. . . Chớ để bị Quang Minh Kiếm đánh cho trở tay không kịp."
"Ừm!"
Thanh Nguyệt gật gật đầu, niên kỷ của ả cũng không nhỏ, giờ phút này lộ ra dáng vẻ vô cùng đơn thuần.
Ánh Hồng Nguyệt thưởng thức dáng vẻ này, gã lộ ra nở nụ cười, nữ nhân ngây thờ vẫn là tốt nhất, những năm qua gã không để các nàng tham dự quá nhiều, chính là vì không hy vọng sơ tâm năm đó biến chất.
Chỉ là. . . Hiện tại xem ra cũng không phải quá tốt.
Hậu viện có thể coi như hài hòa, nếu mà ra ngoài làm chút chuyện thì sẽ rất khó, xác xuất thành công quá thấp, vẫn còn không so sánh được với võ sư siêu năng, không biết đám người Hầu Tiêu Trần có chửi mình vì đã nuôi phế đi mấy vị võ sư Ngân Nguyệt này hay không.
"Thủ lĩnh, không phải chúng ta cũng cần Truy Phong Ngoa sao?"
Thanh Nguyệt lại hỏi một câu, không bằng mượn cơ hội này đi cướp đoạt cho rồi?
Ánh Hồng Nguyệt lắc đầu: "Mấy năm trước binh khí Lưu gia đã rơi vào tay Định quốc công, không cần thiết vì thứ này mà trở mặt với bọn hắn, tám binh khí trọng tâm nhất vẫn là kiếm của Lý gia. Đáng tiếc. . . Trước đó một mực chưa từng tìm thấy, bây giờ ta đã xác định được nó hoặc là nằm trong tay Lý Hạo hoặc là ở chỗ Hầu Tiêu Trần."
"Mặt khác, đao Trương gia rơi vào trong tay Viên Thạc, thanh đao nhìn có vẻ tầm thường của ông ta hẳn là giấu kín đao Trương gia trong đó."
Nói xong những lời này, Ánh Hồng Nguyệt cân nhắc một phen, lại nói: "Gần đây Hồng Nguyệt không nên tiếp xúc nhiều với những người này, ta cũng cần một chút thời gian. Hãy truyền ra tin tức rằng kiếm Lý gia, đao Trương gia lần lượt rơi vào tay Lý Hạo và Viên Thạc! Hai thanh binh khí này đều có tác dụng cực kỳ đặc thù. Nhất là kiếm Lý gia, nó là chìa khóa quan trọng của toàn bộ di tích vương triều, hoàng thất. . . Cũng nói với mọi người rằng di tích Thiên Tinh có thể dùng kiếm Lý gia kiếm để triệt để giải phong, đừng suốt ngày giả chết, Thiên Tinh Vương muốn trở thành Nhân Vương, dựa vào việc giả chết thì không thể thực hiện được, phải đi liều một lần thôi!"
Gã cười trào phúng: "Không có Nhân Vương nào giả chết mà thắng, từ xưa đến nay đều là như vậy! Loại người như Lý Hạo đến thời khắc cuối cùng chẳng những không chết mà còn càng ngày càng mạnh, cũng đại biểu rằng hắn rất khó đối phó, bọn họ tự nghiên cứu tư liệu sẽ có thể minh bạch, xem rồi xử lý đi!"
Thanh Nguyệt gật gật đầu, thấy gã muốn đi, ả nhịn không được nói: "Vậy tại sao thủ lĩnh lại không. . ."
Không tự mình xuất thủ bắt Lý Hạo?
Dù Ngân Nguyệt nguy hiểm, nhưng hôm nay thủ lĩnh hẳn là có thể giải quyết những cường giả kia của Ngân Nguyệt chứ?
Hầu Tiêu Trần vừa đi, đây là cơ hội lớn.
"Ngân Nguyệt ư. . . Tuỳ tiện đi là không được!"
Ánh Hồng Nguyệt đi vào trong, vẫn không quay đầu lại: "Ngân Nguyệt bắt đầu khôi phục, năm đó khi ta đi, Hầu Tiêu Trần yếu hơn ta rất nhiều nhưng vẫn giết Tử Nguyệt đời thứ hai, có vài sự tồn tại của Ngân Nguyệt không muốn ta bước vào đó. . . họ đều đang uy hiếp ta, khó lắm!"
Gã khẽ than thở một tiếng, người lập tức biến mất.
Thanh Nguyệt thấy gã rời đi, cũng không nói thêm gì, ả nhìn xuống phía dưới rồi hừ lạnh một tiếng: "Canh chừng kỹ nhóm người Hầu Tiêu Trần! Tuy thủ lĩnh nói tạm thời không nên trêu chọc bọn họ, thế nhưng phải tiếp cận gắt gao cho ta!"
"Tuân lệnh!"
Mặt quỷ phía dưới nhao nhao đáp qua loa, thật sự thì chúng cũng không quá để ý.
Thủ lĩnh đã nói như vậy, ngươi còn nhất định phải khoe khoang làm gì chứ.
Bất quá, bây giờ trong số Thất Nguyệt thì mấy người khác đã chết rồi, Thanh Nguyệt được sủng ái nên cũng không cần phản bác ngay mặt ả làm gì.