Ngày hôm ấy một chút tin tức cũng theo chân Hầu Tiêu Trần rời khỏi Ngân Nguyệt mà cấp tốc truyền vang.
Người đầu tiên nhận được tin tức là Định quốc công phủ.
Tòa phủ đệ đứng lặng tại trung tâm phương đông, rộng rãi không gì sánh được.
Trong đại sảnh.
Một vị lão nhân tóc hoa râm ho nhẹ một tiếng, lão là Định quốc công đời thứ tư, tuổi tác hiển nhiên cũng không nhỏ.
Giờ phút này, lão ho khan một trận, nhìn về phía mấy vị trung niên, thở dài rồi nói: "Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Tiểu Phong chết tại Ngân Nguyệt, lĩnh vực siêu năng, Từ gia thế hệ tuổi trẻ, cũng không có gì xuất sắc nhân tài."
Lão hẽ lắc đầu, phía dưới, một vị trung niên tướng mạo na ná Từ Phong khẽ nói: "Phụ thân, Tiểu Phong chết tại Ngân Nguyệt, không thoát khỏi liên quan với Hầu Tiêu Trần, bây giờ Hầu Tiêu Trần vào kinh thành, rời đi Ngân Nguyệt, dù ông ta cường hãn thì cũng không phải không có cách giải quyết! Bên phía Tuần Dạ Nhân, chỉ sợ Hoàng Long sẽ không để ông ta đứng vững gót chân, không bằng. . ."
"Trước hết của thả Hầu Tiêu Trần đi!"
Lão nhân ho nhẹ một tiếng, "Quang Minh Kiếm cũng sắp trở về, có tin tức truyền đến chưa?"
"Vẫn chưa." Nam tử trung niên nhíu mày: "Quang Minh Kiếm. . . Hừ! Ta hoài nghi lần này nàng không xuất lực, nếu không lấy thực lực của nàng mà đi thăm dò di tích sao có thể vẫn chẳng có việc gì, còn Tiểu Phong lại chết rồi. . ."
Gần vị trung niên còn có một nam tử trẻ tuổi, giờ phút này y chậm rãi nói: "Đại ca đừng quá thương tâm, thực lực Quang Minh Kiếm cường hãn, Từ gia còn cần nàng làm việc. . ."
"Kẻ chết đâu phải con của ngươi!"
Trung niên hừ lạnh một tiếng, là gia tộc truyền thừa 200 năm, lục đục nội bộ hiển nhiên cũng không ít, đệ đệ này của hắn đại khái chỉ ước gì hắn và nhi tử đều chết hết sạch.
Nói là không cần giận chó đánh mèo lên Quang Minh Kiếm thật nhẹ nhàng, nếu kẻ chết là con của ngươi, ngươi sẽ không trấn định được như vậy.
Tiểu Phong vừa chết, người tiếp quản Truy Phong Ngoa lại trở thành vấn đề đáng lo lắng.
Đệ đệ này của hắn chắc là đang rất vui mừng.
"Cộc cộc!"
Lão nhân nhẹ nhàng gõ bàn một cái, cắt ngang hai người đang cãi lộn, ngữ khí lão bình tĩnh không thấy kinh ngạc chút nào: "Đừng tranh luận những thứ này, Quang Minh Kiếm trở lại thì an bài phục sát nàng! Cẩn thận một chút, thực lực nàng rất mạnh, khó mà đối phó. . ."
Giờ khắc này, dù là vị trung niên thì cũng khẽ giật mình, ngây người nhìn về phía lão nhân: "Phụ thân, ta không phải ý này, ta biết thực lực nàng cường hãn, đối với gia tộc dĩ nhiên là còn hữu dụng. . ."
Hắn chỉ phát hỏa mà thôi, thật sự không nghĩ tới chuyện chặn giết Quang Minh Kiếm, đối phương rất mạnh, giết nàng có lẽ sẽ phải bỏ ra cái giá khổng lồ, mà bây giờ đối phương còn đang làm việc cho Từ gia.
Chết một đứa con trai dĩ nhiên rất khó chịu, thế nhưng nếu đụng vào Quang Minh Kiếm có lẽ sẽ càng đau đầu hơn.
Hắn không nghĩ tới cha hắn lại thật sự muốn đối phó với Quang Minh Kiếm, quả là chuyện nằm ngoài dự liệu.
Lão nhân nhìn thoáng qua hai huynh đệ, thở dài: "Nếu có thể thì ta cũng không muốn, Quang Minh Kiếm có thể vào Từ gia, một mực hiệu lực cho Từ gia, đó là việc không còn gì tốt hơn. Nhưng huynh đệ các ngươi cũng biết, người có thể sử dụng Truy Phong Ngoa không nhiều, ta thật ra có thể vận dụng một hai, nhưng mà Quang Minh Kiếm tuy là xấu xí lại vẫn ghét bỏ ta già. . ."
Lão nhân tự bật cười, lắc đầu: "Tiểu Phong là người mi thanh mục tú, nàng ta còn nguyện ý một hai, nếu đổi thành ta… lão yêu bà kia chỉ sợ không nguyện ý. Vốn chỉ muốn ủy khuất Tiểu Phong, nhưng có lão yêu bà này hỗ trợ thì Tiểu Phong cũng có được sự giúp đỡ đắc lực. Nam nhân tại thế không cần chú ý những việc này, đợi Từ gia đi ra khỏi phương đông, tự nhiên có thể áp chế nàng! Khi đó chẳng phải có thể theo ý Tiểu Phong sao"
"Nhưng hôm nay, Tiểu Phong chết rồi, ta cũng không thể làm gì khác!"
Lão nhân đứng dậy, thở dài nói: "Ta chẳng hề muốn như vậy, nhưng lão yêu bà kia ắt sẽ muốn cưỡng đoạt Truy Phong Ngoa, giết cho xong việc đi! Những võ sư Ngân Nguyệt này vốn kiệt ngạo bất tuần, rất khó dây dưa, nuôi cũng không quen. Nữ võ sư Ngân Nguyệt chỉ có thể dựa vào một số nam nhân trấn áp, Tiểu Phong chết rồi, nàng gãy mất tưởng niệm, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ. . ."
Phía dưới, hai huynh đệ thầm liếc nhau, cả hai đều đã hiểu rõ, trong lòng cũng có chút ngưng trọng.
"Phụ thân, nghe nói những võ sư này đã cường đại đến cực hạn, có thể giải phong chiến lực, Quang Minh Kiếm có phải cũng đến trình độ này rồi không?"
"Có lẽ thế."
Lão nhân không quá chắc chắn, chỉ bảo: "Trước đó nàng bại lộ chiến lực đỉnh phong, cũng có thực lực Húc Quang hậu kỳ, cụ thể như thế nào thì nàng chưa từng triển lộ, võ sư có thể ẩn tàng thực lực cũng là lẽ bình thường. Điều động mấy vị tướng lĩnh Định Quốc quân liên thủ phục sát nàng đi!"
"Ta hiểu rồi!"
Hai người vội vàng gật đầu, không tiếp tục nói gì nữa.
Xem ra, phụ thân đã quyết tâm muốn giết Quang Minh Kiếm, Định Quốc quân hoành hành phương đông, thực lực của mấy vị tướng lĩnh đều cực kỳ cường hãn, chỉ một vị e rằng đã không kém gì Trấn Bắc tướng quân của ba tỉnh phía bắc.
Ý của phụ thân lại là muốn điều động nhiều vị liên thủ vây quét.
Lão nhân không nhiều lời, vừa muốn rời đi lại chợt nghĩ ra gì đó: "Đúng rồi, giết Quang Minh Kiếm xong thì điều động nhân thủ tới Ngân Nguyệt thử Lý Hạo xem sao. Bên Hồng Nguyệt có tin tức truyền đến, có lẽ Tiểu Phong bị Lý Hạo giết chết, hơn nữa, có thể hắn đang cầm trong tay Thần Kiếm Lý gia!"
Về chuyện Lý Hạo giết Từ Phong, người đều đã chết rồi, tới Ngân Nguyệt tốn công tốn sức kỳ thật cũng không còn tất yếu.
Thế nhưng việc quan hệ đến Thần Kiếm vậy thì sẽ hoàn toàn khác biệt.
Tám đại gia tộc thủ hộ Thần Binh, rốt cục mạnh đến mức nào thì người bình thường khó có thể lý giải được, nhưng Lưu gia cầm trong tay thần ngoa thì hiểu rất rõ. Truy Phong Ngoa chính là vật truyền thừa của Lưu gia.
Thần dị không gì sánh được!
Định quốc công phủ từ mấy năm trước đã hiệp trợ Thiên Tinh hoàng thất định thiên hạ, kỳ thật cũng có liên quan tới đôi giày này. 200 năm trước Định quốc công đời thứ nhất đã có danh xưng võ sư Đấu Thiên Lục Địa Thần Tiên.
Thời điểm đó Đấu Thiên cũng không phải thứ mà Đấu Thiên bây giờ có thể so được, khi ấy trừ Ngân Nguyệt thì các nơi có rất ít võ sư, Đấu Thiên càng hiếm vô cùng, mà Từ gia lại có được một tôn Đấu Thiên tọa trấn.