Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 845 - Chương 845: Lá Gan Quá Bé!!

Chương 845: Lá Gan Quá Bé!! Chương 845: Lá Gan Quá Bé!!

Lần này Hách Liên Xuyên không hề có ý phản đối.

Lý Hạo suy nghĩ một phen bèn ném ra một cái bình nhỏ: "Bên trong có Huyết Thần Tử, Hách bộ các ngươi dùng đi, có thể tìm ra khóa siêu năng thứ năm là tốt nhất, nếu không thể thì tiếp tục nghĩ biện pháp đi."

Hách Liên Xuyên sững sờ, ngươi còn có Huyết Thần Tử ư?

Hắn ta mở bình ra xem, không khỏi hít sâu một hơi, số lượng cũng không ít, trong đó dường như có mấy cái đều là cấp độ Tam Dương.

"Ở đâu ra vậy?"

"Giết người kiếm được."

Lý Hạo nở nụ cười, "Được rồi, Hách bộ không cần phải bi quan như vậy, vấn đề ở lục địa không lớn, hiện tại chủ yếu là hải vực thôi, ta phụ trách là được rồi! Phái mấy vị siêu năng Thủy hệ cho ta là đủ, các hệ thống khác cũng chẳng có tác dụng gì lắm. . . À, Phi thiên hệ, Dò xét hệ cũng được."

Nói chuyện đến đây, hắn nở nụ cười: "Cứ cứ ba người Vân Dao, Hồ Hạo, Lý Mộng là được!"

Ba vị này vừa lúc đều là hệ thống mà hắn cần.

Cũng thật đúng dịp!

Lý Hạo không có thời gian cân nhắc việc này, chỉ là hắn chợt nhớ ra ba vị này cũng đi tới Bạch Nguyệt thành, bây giờ đang ở trong Tuần Dạ Nhân.

"Bọn họ sao?"

Hách Liên Xuyên sững sờ: "Bọn họ mới chỉ là Nguyệt Minh, Hải Phòng rất quan trọng, ba vị Nguyệt Minh thì có ích gì, hiện tại ở Tuần Dạ Nhân có nhiều Nhật Diệu, còn có Tam Dương nữa. Lão Hà cũng là Thủy hệ đã bước vào cấp độ Tam Dương cấp độ, ta để y tới giúp ngươi. . ."

Không thể không nói, vị mập mạp này vẫn rất tốt bụng.

Lúc này, Tuần Dạ Nhân chỉ có ba vị Tam Dương mà hắn ta còn muốn phái một vị đi giúp Lý Hạo.

Lý Hạo lại lắc đầu: "Được rồi, Tam Dương hay Nguyệt Minh đều như nhau, chỉ dùng như tai mắt thôi Tam Dương quá lãng phí, cứ vậy đi. Họ đều là người quen của ta nên sẽ thuận tiện hơn chút, Hà bộ trưởng không thân với ta, y lại còn lớn tuổi, phụ giúp ta cũng không tiện."

"Vậy được."

Hách Liên Xuyên thấy hắn kiên định thì cũng không nói thêm gì.

Trông thấy Lý Hạo muốn xuống lầu, hắn ta cũng đi theo, vừa đi vừa nói: "Ngươi nói xem lần này Hầu bộ đến Trung Bộ rồi, còn có thể sống trở về được không?"

". . ."

Lý Hạo liếc mắt nhìn hắn ta, lời này của ngươi sao cứ có cảm giác như đang ngóng trông người ta chết ở Trung Bộ nhỉ?

"Không biết."

"Aiz, Lý Hạo, hiện tại ta đang rất chán chường. . ."

Hách Liên Xuyên thở dài liên tục: "Vốn ta cảm thấy Tam Dương rất lợi hại, nhưng những ngày qua chết nhiều Húc Quang và chết trên trăm Tam Dương, ta lại cảm thấy Tam Dương cũng chẳng an toàn, nhưng thiên phú của ta thật sự không tốt, khóa siêu năng thứ năm chậm chạp không cách nào hiện ra, ta có lẽ phế đi rồi. . ."

"Hách bộ, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

Lý Hạo bó tay rồi, lải nhải đến tận bây giờ, ngươi muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng luôn đi!

"Khụ khụ, cũng không có gì, chính là muốn nói. . . Cái kia. . . Mang lão ca đi theo phát tài với nha!"

Mập mạp này bỗng nhiên vui vẻ ra mặt, không hề có dáng vẻ u sầu đầy mặt như lúc nãy.

Lý Hạo ngây ngẩn cả người, ý gì đây?

Hách Liên Xuyên nháy mắt ra hiệu: "Lão Hầu đã đi, Ngân Nguyệt chính là thiên hạ của hai huynh đệ ta, ta nghe nói ngươi có thể xử lý Húc Quang? Tiểu lão đệ à, chớ giả bộ trước mặt ca ca, ta than thở nửa ngày cũng không thấy ngươi nói giúp ta một tay, ta đành nói thẳng vậy. Có chỗ tốt nào nhớ chia sẻ, chuyện giết người phóng hỏa gì ta cũng có thể làm, tiểu tử Vương Minh quá yếu, có thể có thực lực so được với ta dao?"

Cái gì thế này?

Lý Hạo triệt để cạn lời.

Đậu mè!

Mập mạp này nghe được tiếng gió từ chỗ nào?

Còn bảo cùng nhau phát tài. . . Ngươi coi ta là thổ phỉ à?

Còn nữa, hai ta trở thành huynh đệ bao giờ, vài ngày trước, ta còn gọi ngươi là thúc, hôm nay lại thành hai huynh đệ rồi?

Mập mạp than thở nửa ngày, Lý Hạo còn tưởng rằng hắn ta thật sự phát sầu, sao bây giờ lại có cảm giác gia hỏa này thấy Hầu Tiêu Trần rời đi thì hắn ta sẽ càng có không gian phát huy nhỉ?

"Hách bộ. . ."

"Gọi Hách ca!" Hách Liên Xuyên nghiêm mặt: "Không nên quá khách khí, tiểu tử Vương Minh trong mấy ngày đã đến Nhật Diệu hậu kỳ, ta yêu cầu không cao, lần sau có mua bán gì thì gọi ta đến, cho ta tới Tam Dương đỉnh phong là được!"

". . ."

Lý Hạo triệt để cạn lời, không nói thêm gì nữa, đầu óc vị này không quá tỉnh táo, hắn chẳng muốn nhiều lời.

Hắn cất bước liền đi.

Phía sau, Hách Liên Xuyên truyền âm nói: "Thực ra hải tặc cũng có bảo bối, trong biển nhiều bảo bối lắm, nếu ngươi ra ngoài tiêu diệt nhớ phải gọi ta. Mặc dù ta là Hỏa hệ nhưng cũng có thể chiến trên biển, trên lục địa không có nguy hiểm gì, trong biển mới có cơ hội lớn. . . Nhớ đó nha!"

". . ."

Lý Hạo không quay đầu lại vội vã rời đi. Điên rồi!

Hách Liên Xuyên thực sự vượt quá dự đoán của hắn, Lý Hạo còn đang đau đầu đây, thế mà hắn ta còn giật dây cho Lý Hạo chủ động xuất kích, cùng nhau đi cướp của hải tặc. . . Mẹ nó, đây là chuyện con người có thể làm sao?

Bên tai vang lên thanh âm của Hách Liên Xuyên lần nữa: "Thật đó, hải tặc có bảo bối, không tin ngươi điều tra tư liệu Võ Vệ quân là biết. Trong biển nhiều bảo vật, nghe nói, sâu trong biển cả còn có di tích văn minh cổ, khoáng mạch, thậm chí là Sinh Mệnh Tuyền Thủy. Thừa dịp bây giờ không ai quản chúng ta, cảm thấy hiện tại chúng ta chỉ có thể bảo vệ Bạch Nguyệt thành, chúng ta hãy ra ngoài làm một chuyến, cam đoan có thể phát tài!"

". . ."

Lý Hạo chạy càng lúc càng nhanh, chậm một chút nữa hắn sợ bị mập mạp này giật dây. Ta còn chưa nghĩ thông chuyện bên này đâu, ngươi thì hay rồi, chỉ lo nghĩ đến việc phát tài.

"Trở về điều tra thêm tư liệu đi, thật đấy, phụ cận Nguyệt Hải cũng có mấy thế lực hải tặc, ra biển có cường địch truy tìm ngươi thì cũng khó tìm được tung tích của ngươi. Ta nhớ trước kia Võ Vệ quân còn một chiếc thuyền, hình như cũng là Nguyên Thần Binh, không biết có mang đi hay không. Xác suất lớn hẳn là không mang đi, ngươi trở về nhìn xem, đừng quên đó, phải nhanh lên, thời gian dài thì đạo tặc Bắc Hải sẽ đến, chúng ta sớm giải quyết thì hơn. . ."

". . ."

Lúc này Lý Hạo đã hoàn toàn biến mất ở trước mặt hắn ta.

Hách Liên Xuyên thấy hắn chạy quá nhanh bèn thở dài một tiếng rồi lắc đầu.

Lá gan quá bé!

Không thừa dịp bây giờ kiếm chác, ta sợ sau này không còn cơ hội nữa.

Bình Luận (0)
Comment