Căn cứ quảng trường.
Lý Hạo đi ra khi sắc trời đã tối.
Đây là ngày đầu tiên nhóm người Hầu Tiêu Trần rời đi.
Liệp Ma đoàn vẫn còn đang huấn luyện, những người này đều rất cố gắng, có lẽ là do thói quen, có lẽ là thấy được sự lợi hại của Lý Hạo nên ai ai cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Kiếm Môn hay kể cả Tuần Kiểm ti, thực ra những người này đều có thân phận rất thấp kém.
Có cô nhi, có người bình thường trong xã hội, có người vô tình tiếp xúc với Võ Đạo, đều là từ tầng dưới chót đi ra. Ngoại trừ Hồng Thanh thì hầu như không ai có thân phận cao, ngay kể cả Hồng Thanh thực tế cũng chẳng cảm nhận được sự đặc biệt nào.
Bởi vì, từ nhỏ nàng đã lớn lên ở Kiếm Môn, ngoại trừ được Hồng Nhất Đường yêu thương nhiều hơn một chút thì nàng cũng không được đối xử đặc biệt gì.
Nàng còn phải tự mình giặt quần áo nấu cơm.
Nàng không phải là thiên kim đại tiểu thư như trong tưởng tượng, cho nên khi mọi người tu luyện, nàng cũng không vì gần đây đã cảm ngộ thế mà dừng lại nhiệm vụ tu luyện thường ngày.
Khi Lý Hạo đi tới, mọi người đều dừng động tác.
Lý Hạo nhìn mọi người, suy tư một phen rồi nói: "Chúng ta lưu thủ nơi đây, tương đương với tiếp nhận nhiệm vụ củng cố phòng tuyến biển! Hải tặc là kẻ địch chúng ta cần đối mặt, có lẽ mọi người không hiểu rõ lắm về hải tặc. . ."
Lời còn chưa dứt, trong đám người, một vị đệ tử Kiếm Môn bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi: "Ta biết! Ta là người Bắc Hải, Bắc Hải đã từng bị hải tặc xâm lấn, việc ác của chúng bất tận, cướp bóc đốt giết, đồ thành diệt tộc, lấy giết người làm vui! Đều là một đám súc sinh trong súc sinh! Trước khi ta vào Kiếm Môn, thành thị của ta đã bị hải tặc phá hủy, triệt để đồ diệt, chỉ còn lại một số người già trẻ em tránh thoát một kiếp, kéo dài chút hơi tàn. . ."
Lý Hạo không nghĩ tới sẽ gặp được người còn sót lại của thành thị bị hải tặc xâm lấn.
Hắn hơi bất ngờ nhưng hắn cũng biết đây hẳn là cô nhi do Hồng Nhất Đường thu nhận từ Bắc Hải, bây giờ đã trưởng thành trở thành võ sư.
Thanh niên kia cắn răng nói: "Đoàn trưởng, ta sẽ là người đầu tiên báo danh đi giết hải tặc! Thế nhưng ta biết hải tặc hung tàn, không nhân tính thế nào. Ở Ngân Nguyệt không nhiều khu vực ven biển, lại một mực có Võ Vệ quân trấn thủ, cho nên ấn tượng đối với hải tặc không sâu, nếu đoàn trưởng muốn nghênh kích hải tặc thì nhất định phải cẩn thận, ngoài ra còn phải đề phòng hải tặc uy hiếp chúng ta. . ."
Lý Hạo hơi nghi hoặc, "Uy hiếp cái gì?"
"Uy hiếp đồ thành!"
Thanh niên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tuyệt đối không nên thỏa hiệp! Lúc trước, thành thị của ta cũng có siêu năng tọa trấn, nhưng đầu lĩnh hải tặc kia uy hiếp siêu năng trong thành rằng nếu đầu hàng thì chúng sẽ chỉ lấy tài vật, một khi phản kháng chúng sẽ diệt thành! Kết quả siêu năng trong thành cảm thấy không cách nào địch nổi, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp. . . Kết quả. . . Toàn bộ chết sạch, một tên cũng không được lưu lại!"
Lý Hạo khẽ giật mình, "Tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mặt, há có thể thỏa hiệp?"
Thanh niên uể oải không gì sánh được: "Đúng vậy, thế nhưng đối mặt với hải tặc hung tàn cường đại, mọi người vẫn rất e ngại, không dám mạo hiểm đánh cược một lần mà chỉ ôm tâm lý cầu may, hi vọng bọn chúng lấy tài vật xong liền đi, dù sao giết người đối với chúng cũng chẳng có tác dụng gì. Siêu năng trong thành không nhiều, còn lại toàn là người bình thường, giết để làm gì chứ?"
Đây cũng suy nghĩ của rất nhiều người, ta chẳng có uy hiếp gì đến ngươi, cũng không có tài vật, ngươi giết ta làm gì?
Thế nhưng nói đạo lý, nói nhân tính với hải tặc thì ích gì, chẳng phải chúng là đạo phỉ sao? Giết người làm vui mà thôi!
Bọn chúng chỉ là muốn nhìn các ngươi tuyệt vọng kêu rên thống khổ, như vậy đã đủ rồi.
"Đoàn trưởng, hải tặc chính là một đám súc sinh, bọn chúng sẽ không quản những chuyện này, cường giả siêu năng của chúng thậm chí còn nghiên cứu ra các loại phương pháp giết chóc để giết người bình thường, dùng lửa đốt, băng phong, thổ táng, tạc nổ, phá bụng. . ."
Thanh niên này càng nói càng kích động phẫn nộ: "Đám súc sinh này căn bản sẽ không bởi vì ngươi kêu la thảm thiết mà dừng tay, chúng sẽ chỉ càng hưng phấn! Chúng vốn chính là giết người làm vui, không phải vì tu luyện, bảo vật gì hết. Thứ hữu dụng trong các thành trì thông thường đối với chúng, kỳ thật cũng chỉ là đồ ăn thức uống, quần áo, vật dụng thường ngày, những thứ này nếu chúng muốn thì mọi người đều sẽ cho, thế nhưng bọn chúng còn muốn nữ nhân. Thật ra đến lúc đó… cũng có người nguyện ý cống hiến. . ."
Lời này vừa nói ra, Lý Hạo nhíu mày, nhưng vẫn không nói cái gì.
Thanh niên nói tiếp: "Nhưng chúng vẫn không vừa lòng với những thứ này, trong cốt tủy bọn chúng vốn là sự tàn nhẫn! Muội muội ta lúc ấy mới chỉ 5 tuổi. . . Bọn chúng…"
Thanh niên cắn răng, không nói tiếp được nữa.
Lý Hạo nhìn y một cái, hỏi: "Ngươi tên gì?"
Lý Hạo thực sự là không nhớ rõ người này tên gì, khi đối phương vừa tới hình như chỉ là Trảm Thập cảnh. hắn nhớ được không ít tên của Phá Bách, Trảm Thập cảnh thì hắn chẳng quá để tâm.
"Hồng Cừu!"
Lý Hạo khẽ đưa mắt nhìn, Hồng trong Hồng Nhất Đường.
Cừu. . . Cừu trong cửa nát nhà tan sao?
Lý Hạo khẽ gật đầu rồi tiếp tục nói: "Bởi vì có thể hải tặc sẽ đột kích, cho nên ta muốn vào biển quan sát, thích ứng với hải chiến trước. Tất cả mọi người chưa quen thuộc hải vực, Phá Bách võ sư ở trong hải vực cũng khó bay lên tác chiến, độ khó sẽ không nhỏ, nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ, mọi người cảm thấy liệu có nên đi xem thử không?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rất nhanh, Hồng Thanh lên tiếng: "Đương nhiên là phải đi! Đoàn trưởng, nếu đệ tử Kiếm Môn đã gia nhập Liệp Ma đoàn thì đương nhiên sẽ không lùi bước!"
Nơi xa, chất tử của Vương Hằng Cương, chính là Vương Siêu to con cũng ồm ồm hô lớn: "Người đi ra từ Tuần Kiểm ti đều không sợ chết, sợ chết thì đã không ăn chén cơm của Tuần Kiểm ti rồi!"
Lúc này, Lưu Long mở miệng: "Hiện tại đều là người của Liệp Ma đoàn, không cần phân rõ như vậy."
Nói xong, gã nhìn về phía Lý Hạo: "Đoàn trưởng hạ lệnh là được, quân lệnh đứng đầu của Võ Vệ quân chính là phục tùng mệnh lệnh, quân lệnh hàng đầu của Chiến Thiên quân trong Chiến Thiên thành cũng là phục tùng quân lệnh. Nếu đã gia nhập Võ Vệ quân Liệp Ma đoàn, chỉ cần không phải quyết định lung tung thì dù giết địch hay chiến tranh, chúng ta đều sẽ phục tùng!"
"Trước kia không quản nhiều người thế này, ta chưa quen lắm."
Lý Hạo cười nhìn mọi người, hồi lâu sau mới mở miệng: "Vậy thì cùng ra biển xem thử, nên làm sớm không nên chậm trễ. Chuyện Hầu bộ trưởng rời đi có lẽ đã khiến nhiều kẻ rục rịch, đêm nay chúng ta hãy xuất phát. Mọi người chuẩn bị đồ ăn nước uống đi."
Nói xong, nghĩ tới điều gì đó mà hắn bỗng ném ra một đống nhẫn trữ vật: "Tự mình lựa chọn sử dụng một cái, đều là nhẫn trữ vật thôi."