Nam tử đeo mặt nạ trầm mặc không nói gì, chỉ nhắc nhở: "Bạch tướng quân, nhánh hải quân này có tác dụng lớn đối với chúng ta, đừng hao tổn quá nhiều lực lượng, tuy Hải Sa táo bạo nhưng thực lực không yếu, hắn ta còn dũng mãnh thiện chiến, Bạch Sa vệ cũng là lực lượng bảo vật quan trọng mà chúng ta thu hoạch được ở hải vực."
"Không cần ngươi nhắc nhở."
Bạch Sa cười khẽ: "Nếu ngươi không yên lòng thì âm thầm dẫn người theo đi, cẩn thận một chút, tránh xa một chút, không có vấn đề thì thôi, có vấn đề thì có thể kịp thời tiếp ứng. Chí cần không tới Bạch Nguyệt thành thì vấn đề cũng không lớn, chỉ cần Hải Sa không bị dục vọng làm choáng váng đầu óc, kịp thời rời khỏi Ngân Nguyệt, mọi chuyện sẽ không quá phiền."
Nam tử đeo mặt nạ suy tư một hồi, gật đầu đáp: "Vậy ta dẫn người đi theo, miễn cho hắn ta lại gây ra phiền phức."
Nói xong vị này không tiếp tục nhắc đến Hải Sa nữa mà bàn về chuyện khác: "Phía trên có lệnh, chúng ta phải mau chóng chỉnh hợp tất cả thế lực hải tặc ở Bắc Hải. . ."
Bạch Sa nhíu mày: "Ta đã biết, bất quá không đơn giản đâu! Hải tặc Bắc Hải bây giờ có bảy nhà danh khí lớn, tính cả chúng ta thì trọn vẹn tám nhà, mỗi nhà đều có Húc Quang tọa trấn, chuyện này thì cũng thôi đi, nhưng mà trong Hải Yêu đạo thậm chí còn có vài đầu đại yêu trong nước phụ trợ. . . Khó chơi cực kỳ!"
Bạch Sa đạo của họ mạnh thì có mạnh, nhưng trên mặt nổi cũng chỉ xếp thứ tư, ba nhà đứng trước đều rất cường đại, thậm chí có cường giả Húc Quang tối đỉnh tọa trấn.
Khó chơi không gì sánh được!
Bạch Sa nghĩ đến những điều này thì cảm thấy bực bội, thế nhưng gã biết năng lượng phái trên rất lớn, nếu không đáp ứng thì dù gã ở trong biển cũng rất phiền phức.
Gã lại nói: "Muốn chỉnh hợp những kẻ khác còn cần một chút lực lượng ủng hộ mà những nhà khác chưa hẳn không có ai ủng hộ. Thế lực hải tặc Bắc Hải cường hãn, không có một số người trên lục địa duy trì thì không dễ đi đến một bước này, theo ta được biết, Hải Yêu đạo có thể đã được tổng đốc Lâm Giang phủ âm thầm ủng hộ. . ."
"Tổng đốc Lâm Giang phủ?"
Nam tử đeo mặt nạ khịt mũi coi thường: "Không cần để ý! Vị ở Lâm Giang kia bất quá vừa bước vào kỳ thuế biến, Húc Quang ở Lâm Giang hành tỉnh không vượt qua 10 người, nhưng hắn quả là dã tâm bừng bừng, không nghĩ một chút thử xem, thân ở phương bắc, sau có Ngân Nguyệt, trước có ba tỉnh phía bắc. . . Lâm Giang hành tỉnh nào có tư cách đặt chân? Thế mà còn muốn tự lập, ngày mà tên kia tuej lập cũng chính là ngày chết của hắn!"
Đối với vị bá chủ Lâm Giang kia nam tử đẹo mặt nạ thực sự rất khinh thường.
Bạch Sa lại hơi nghi hoặc: "Hắn bước vào kỳ thuế biến rồi? Sao nhanh như vậy được? Trước đó Khấu tướng quân đều không thể bước vào. . ."
Nam tử đeo mặt nạ lắc đầu: "Không biết, có lẽ cũng có kẻ nào đó âm thầm giúp hắn, ta cũng là nhận tin tình báo từ phía trên, để hắn cường đại lên có lẽ là vì chống cự Ngân Nguyệt, hạn chế phong tỏa một số kẻ ở Ngân Nguyệt!"
Lâm Giang tiếp giáp với Ngân Nguyệt, Ngân Nguyệt lại là nơi cực kỳ trọng yếu, sớm đã có người bắt đầu bố cục.
Bạch Sa nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Nam tử đeo mặt nạ lại nói: "Ngươi không cần quản quá nhiều, người ủng hộ phía sau cũng không cần ngươi quan tâm, có thể chỉnh hợp toàn bộ lực lượng hải vực là được, chỉ khi nắm giữ Bắc Hải thì mới có thể hạn chế toàn bộ phương bắc."
Bạch Sa cũng không quá để bụng, trông cậy vào những người như chúng ta có thể triệt để phong tỏa Bắc Hải thì cũng đánh giá cao bọn hắn rồi.
Hải tặc dẫu sao cũng chỉ là đạo phỉ.
Nếu 19 hành tỉnh phái bắc thật sự muốn tiến vào Trung Bộ thì đó không phải thế lực mà hải tặc có thể ngăn cản.
"Đúng rồi. . ."
Lúc này, nam tử đeo mặt nạ chợt nghĩ tới điều gì: "Nghe nói Lý Hạo, đồ đệ của Viên Thạc, người truyền thừa của bát đại gia, còn đang ở lại Bạch Nguyệt thành, nếu có thể bắt Lý Hạo, vậy thì hãy tận lực bắt giữ! Người này rất trọng yếu, tay hắn đang cầm trọng bảo, mà người Hồng Nguyệt vẫn đang ngó chừng hắn, không đơn giản chỉ là bảo bối đáng tiền, người này cũng là thứ mấu chốt!"
Bạch Sa khẽ gật đầu không nói gì.
Chỉ cần đối phương ở trong Bạch Nguyệt thành. . . Gã chắc chắn sẽ không đi, chờ tên kia ra ngoài thì hơn.
Cho nên mặc kệ nam tử đeo mặt nạ nói cái gì, gã đều không quá để ý, trước cứ ứng phó đã lại nói, Bạch Nguyệt thành nhất định còn có cường giả tọa trấn, mặc dù Bạch Sa cũng rất mạnh thế nhưng gã không có sức đối phó với cường giả cấp bậc như Hầu Tiêu Trần.
Nam tử đeo mặt nạ lại nói một hồi, rất nhanh đã rời đi, dẫn người đuổi theo đám Hải Sa.
Chiến lực của Hải Sa không yếu, tốt nhất đừng để hao tổn ở nơi này.
. . .
Cùng lúc đó.
Lý Hạo đã xem hết một chút tư liệu, hắn thở hắt ra, không nghĩ tới Bắc Hải còn có nhiều hải tặc đến vậy, dựa theo tư liệu mà Kim Thương lưu lại thì Bắc Hải rộng lớn có hơn trăm thế lực hải tặc.
Trong đó, có tám nhà cực kỳ cường hãn, đều có Húc Quang tọa trấn, thậm chí còn là Húc Quang đỉnh phong.
Hai năm trước, Võ Vệ quân đã tao ngộ một nhánh hải tặc tương đối nổi danh, Bạch Sa đạo, nghe nói thủ lĩnh là Bạch Sa, là một tên cực kỳ cường hãn, chỉ là lần trước không gặp được gã mà là gặp Tam thống lĩnh của đối phương, cũng là một vị cường giả Húc Quang.
Tạm đại thủ lĩnh của Bạch Sa đạo rõ ràng đều là Húc Quang, cấp dưới có hơn vạn, vị Tam thống lĩnh nọ mang theo hơn nghìn người muốn tới tẩy sạch Bạch Nguyệt thành. . . Kết quả lại bị Võ Vệ quân đánh lui, Kim Thương còn suýt giết tên kia, cuối cùng lại để người chạy mất.
Lần ấy Võ Vệ quân cũng tổn hại không ít người.
Bất quá hai năm này, đối phương không dám đến xâm phạm hải vực Nguyệt Hải nữa.
"Trong biển nhiều Húc Quang như vậy sao?"
Một thế lực hải tặc lại có tới ba vị thống lĩnh Húc Quang, Lý Hạo khẽ nhíu mày, mạnh mẽ thế thì toàn bộ hải tặc Bắc Hải có bao nhiêu Húc Quang?
Làm sao có thể mạnh như vậy!
Hồi lâu, mắt Lý Hạo khẽ nheo lại, có lẽ không đơn thuần là đạo phỉ trên biển, hẳn là còn có một số người âm thầm duy trì mới đúng.
Nuôi quân hoặc là có mưu tính khác. . . Dù sao, Lý Hạo xem như đã nhìn thấu những thế lực lớn, những đại nhân vật, những đại gia tộc kia.
Không có mấy ai là người tốt!
Bằng không, nhiều Húc Quang như vậy thì tội gì đi làm hải tặc?
Ở trên lục địa cũng có thể trở thành chúa tể một phương, gia nhập tam đại tổ chức hay gia nhập cửu ti cũng được, đều sẽ sống không quá kém.
"Hầu bộ trưởng vừa đi. . . Những người này xem ra chưa hẳn có thể nhịn được. Ta nên chủ động xuất kích sao?"
Lý Hạo rơi vào trầm tư, một lát sau, hắn đã có quyết định. Trước tiên có thể đi xem một chút, dù sao hắn chưa từng xâm nhập biển cả.
Thích ứng một chút cũng tốt.
Ai bảo mình lại không đi cơ chứ? Giờ phút này, Lý Hạo cảm thấy hơi hối hận, sớm biết thế thì ta đã đi rồi, để những lão âm hàng kia tự mà giày vò đi.