Giờ phút này, sự chú ý của các thế lực đều nằm ở chỗ đám người Hầu Tiêu Trần.
Có người một mực chú ý hành tung của họ.
Tính toán xem bao lâu nữa họ mới có thể rút lui rời đi hành tỉnh phương bắc.
Cũng có người chú ý tới Ngân Nguyệt Lý Hạo, bất quá Lý Hạo trực tiếp tiến vào căn cứ Võ Vệ quân, chú ý thì cũng uổng công, bởi vì hắn không có động tĩnh gì, toàn bộ Ngân Nguyệt đã rời đi theo Hầu Tiêu Trần, giống như trong nháy mắt chợt lâm vào tĩnh mịch.
. . .
Bắc Hải.
Sóng biển gào thét, trong một chiếc thuyền lớn có âm thanh xen lẫn thái độ bạo ngược, phẫn nộ: "Hầu Tiêu Trần đi, Võ Vệ quân cũng đi, dựa theo thời gian, từ nay trở đi, có lẽ sau này bọn gia hỏa đó sẽ bước vào Bắc Hải. . . có cần chủ động xuất kích phục kích chúng ở Bắc Hải không?"
"Tìm đường chết à?"
Có người tỉnh táo chứa đựng vẻ lãnh khốc cất lên: "Hơn ngàn Võ Vệ quân, còn có nhiều vị cường giả như Hầu Tiêu Trần, Kim Thương, Ngọc La Sát ở đó, tam đại tổ chức đã thiệt hại rất nhiều Húc Quang trong tay bọn họ, phục kích Hầu Tiêu Trần ư? Đầu óc ngươi chỉ toàn phân à?"
Thanh âm bạo ngược kia lại nổi lên: "Cứ để bọn hắn đi như thế, lão tử không cam tâm! Kim Thương hỗn đản trong mấy năm này đã,giết không ít huynh đệ…"
"Vậy ngươi dẫn người đi phục sát bọn hắn đi, các huynh đệ nguyện ý thì ta sẽ không ngăn cản!"
". . ."
Lời này vừa nói ra, trong thuyền lớn an tĩnh tột cùng.
Thanh âm bạo ngược nọ hơi bất đắc dĩ: "Đại ca không đi, chúng ta nào có bản lãnh này. . ."
Lòng gã thực sự rất không cam tâm.
Nhưng lão đại không đi, bọn hắn nào có lá gan này, Hầu Tiêu Trần thật sự quá đáng sợ, lão đại ra mặt cộng với ở trong biển có lẽ còn có cơ hội, dù sao những người kia đều là cường giả lục địa, mà Bắc Hải lại là địa bàn của bọn hắn.
"Vậy thì im miệng!"
Thanh âm lãnh khốc lại nổi lên, gã không hề muốn để ý tới tên này, suốt ngày chỉ biết nghĩ ra mấy ý đồ tệ hại.
Phục kích Hầu Tiêu Trần?
Tam đại tổ chức còn không dám, ngươi lại bảo ta đi phục kích ông ta?
Đi chịu chết sao?
Thật vất vả mới gây dựng gia nghiệp lớn, xưng bá trên biển, muốn chịu chết cũng không phải tặng không như thế.
Thanh âm bạo ngược lại nổi lên: "Đại ca, dù không trả thù Kim Thương thì cũng phải trả thù Ngân Nguyệt. . . Bây giờ, Võ Vệ quân đã đi, Hầu Tiêu Trần cũng không có mặt, không bằng trực tiếp đánh tới Ngân Nguyệt, đồ sát vài toà thành, làm cho Võ Vệ quân và Hầu Tiêu Trần phải hối hận!"
"Ngân Nguyệt khốn cùng, trừ Bạch Nguyệt thành ra thì đâu còn nơi nào dồi dào?"
Chất giọng lãnh khốc tỏ vẻ bất mãn: "Bạch Nguyệt thành có lẽ không chỉ Hầu Tiêu Trần che giấu thực lực, nơi đó tương đối nguy hiểm, tập kích Bạch Nguyệt thành chẳng hề có chút ý nghĩa nào, có khi còn trêu chọc phải phiền toái."
"Đại ca, dù không đụng tới Bạch Nguyệt thành thì cũng phải giết người Ngân Nguyệt mới được, Ngân Nguyệt có vài toà thành tiếp giáp Nguyệt Hải, đồ sát một tòa là xong! Bằng không. . . Không chỉ ta mà các huynh đệ đều sẽ không cam tâm! Lại nói, những ngày qua các huynh đệ cũng nghẹn lắm rồi, ra ngoài buông lỏng một chút rất tốt, ba tỉnh phía bắc đang chiến tranh, chúng ta không tiện đi vào lúc này, miễn cho trở thành bia ngắm. . . Nhưng tới Ngân Nguyệt tiêu khiến thì vẫn được, bằng không, tất cả mọi người sẽ nhịn không nổi!"
Giờ phút này, trong thuyền lớn cũng vang lên một trận huyên náo.
"Đúng đó lão đại, Tam gia nói không sai, sắp nghẹn hỏng cả rồi!"
"Đúng đấy, trước đó Võ Vệ quân giết không ít người của ta, đám dã nhân man hoang Ngân Nguyệt kia quá đáng giận!"
". . ."
Quần tình mãnh liệt.
Lúc này, nam tử áo trắng ngồi trên bảo tọa khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua tên để râu dài trong đám người, trên trán tên này còn có một vết thương, đó là thứ mà hai năm trước Kim Thương đã lưu lại.
Hiển nhiên, vị này không nhịn được nữa mà muốn đi trả thù.
Gã ta khẽ nhíu mày: "Hầu Tiêu Trần là kẻ âm hiểm xảo trá, ông ta dám mang Võ Vệ quân rời đi, chắc chắn đã có chuẩn bị rồi! Ngân Nguyệt bên kia cũng không phải đồ ngớ ngẩn, hiện tại rời đi có lẽ chính là muốn gài bẫy. . ."
Tên để chòm râu dài hung hăng nói: "Lão đại, chúng ta là hải tặc, không phải chính trị gia! Đánh một thương đổi một chỗ, lấy thực lực của chúng ta còn cần lo lắng nhiều như vậy sao? Nếu Ngân Nguyệt mạnh như vậy thì đã sớm xưng bá, còn cần chờ đến bây giờ ư?"
Hắn ta hơi bất mãn bởi vì lão đại bất cận nhân tình, không hề quả quyết.
Đương nhiên, bất mãn cũng vô dụng, thực lực của hắn không bằng vị này.
Ở trong biển, thực lực vi vương.
Huống chi Ngân Nguyệt thì tính là gì?
Ngay cả một số thành thị ở đường ven biển Trung Bộ đều từng bị chúng tẩy sạch, bọn chúng là những kẻ muốn ăn uống ngủ nghỉ, còn muốn nữ nhân thỏa mãn, gần đây bởi vì tình thế không đúng nên đã lâu rồi không xuất động.
Hiện tại ở Ngân Nguyệt rõ ràng phòng thủ đã không còn như trước, không đi Ngân Nguyệt thì thật có lỗi với vết thương trên trán từng khiến hắn ta suýt chút nữa mất mệnh này.
Sớm muộn gì hắn ta cũng phải giết chết lão già Kim Thương!
Hai năm trước, hắn thua một bậc nhưng hai năm này hắn đã là siêu năng, tiến bộ rất nhanh, hắn ta không tin Kim Thương cũng tiến bộ nhanh giống như hắn.
Thấy tên râu dài táo bạo hung hăng, lại nhìn những người khác cũng đang rục rịch ngứa ngáy tay chân, nam tử áo trắng trầm mặc một hồi, thản nhiên nói: "Vậy ngươi mang một số huynh đệ đi đi, cẩn thận một chút, một khi có gì đó không ổn liền nhanh chóng rút lui. . . Nhớ kỹ, đừng ở lâu trên lục địa!"
Tên râu dài mừng rỡ, vội vàng nói: "Yên tâm, thoải mái xong chúng ta sẽ trở lại!"
Cuối cùng cũng đáp ứng!
Sau một khắc, tên râu dài không nhịn được nữa hét lớn một tiếng: "Đi tẩy rửa Ngân Nguyệt, giết người phóng hỏa chơi gái, Ngân Nguyệt tuy nghèo nhưng nữ nhân ở Ngân Nguyệt non mềm vô cùng, có thể bóp ra nước đấy, ha ha ha, nữ võ sư Ngân Nguyệt cũng là kình đạo mười phần, các huynh đệ mau theo ta đi!"
"Tam gia uy vũ!"
Một đám người thượng vàng hạ cám rống lên, nhao nhao đi theo tên râu dài, bên ngoài còn có mấy chiếc thuyền lớn.
Đến ận khi bọn hắn rời đi, một người đoe mặt nạ mới đi ra từ sau lưng nam tử áo trắng, thanh âm hơi khàn khàn: "Ngươi biết Hầu Tiêu Trần là kẻ gian trá, sau khi rời đi khẳng định đã có chuẩn bị, thế mà còn để Hải Sa tới Ngân Nguyệt, việc này quá không lý trí!"
Nam tử áo trắng bình tĩnh đáp: "Lý trí thì sẽ không còn là hải tặc! Nếu còn nghẹn tiếp thì Hải Sa sẽ tạo phản, chẳng lẽ nhất định muốn hắn tạo phản, sau đó tàn sát lẫn nhau?"