Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 848 - Chương 848: Có Thể Nhận Chủ Không??

Chương 848: Có Thể Nhận Chủ Không?? Chương 848: Có Thể Nhận Chủ Không??

"Nhân Vương. . ."

"Trường Sinh Kiếm Tôn. . ."

Lý Hạo nhắc tới hai cái tên này, không khỏi hơi thất thần, họ thật sự mạnh như vậy ư?

Không, không phải là mạnh.

Mà là một loại điên cuồng cùng nhiệt huyết tới cực hạn, lấy yếu chống mạnh, không chết không thôi, điên cuồng không gì sánh được. Nhân Vương. . . là vị sát nhân cuồng mà hắn nhìn thấy kia sao?

Tứ phẩm là khái niệm gì?

Trường Sinh Kiếm Tôn ở mức cửu phẩm tung hoành Địa Quật, giết chóc tứ phương, mang theo vết thương nặng ngã gục, cuối cùng lại thu được chiến tích và thu hoạch kinh người, bởi vậy, cũng chính thức quật khởi ở Nhân tộc.

Từng suy nghĩ quanh quẩn trong đầu Lý Hạo.

Hắn cấp tốc buông thư tịch xuống, đi về một hướng, tới nơi này hắn chỉ xem chút tồn kho, về sau bớt đọc mấy cuốn sách này một chút, mỗi một lần đọc đều sẽ khiến hắn dâng lên một cỗ xúc động muốn buông tay đánh cược một lần.

Không cần ẩn nhẫn nữa!

Nhỏ yếu không đáng sợ, đáng sợ là không dám điên cuồng một lần, thế nhưng chỉ hơi không cẩn thận thì sẽ chết.

Thời khắc này Lý Hạo vẫn chưa muốn chết đâu.

Tiếp tục tiến lên, đi một hồi lâu hắn lại tiến nhập một gian mật thất, một chiếc thuyền lóe ra quang huy, đặt trong mật thất trông rất nhỏ, nom chỉ chừng một mét nhưng Lý Hạo biết đây là Nguyên Thần Binh.

Hẳn là có thể phóng to.

Không biết binh hồn có khôi phục hay chưa.

Nghĩ đến đây, Lý Hạo cầm Tinh Không Kiếm nhẹ nhàng gõ gõ thân thuyền, "Khôi phục thì ra gặp một lần, bằng không. . . Ta sẽ chặt đứt ngươi!"

Thuyền vẫn im ắng.

Lý Hạo biết, bọn gia hỏa này không sợ, Tinh Không Kiếm đơn thuần không phải mấu chốt để binh hồn e ngại, sau một khắc, trong đầu hắn hiện ra một kiếm, kiếm ý cũng hiển hiện.

Trong nháy mắt, binh hồn hiển hiện.

Đó là một thứ giống như cá lớn lại tựa như chim bay.

Lý Hạo nhìn kỹ một chút thì khẽ nhíu mày. . . Đây là loài yêu gì thế?

Cá biết bay à?

Lúc này, binh hồn kia dường như hơi hơi run rẩy.

Thực ra Lý Hạo cũng không nói gì, chỉ hỏi: "Ta có thể nhận chủ à? Nhỏ máu nhận chủ sao?"

Cá lớn không nói chuyện, thân thuyền chỉ hơi chấn động.

Có kinh nghiệm với Hỏa Phượng Thương lần trước, Lý Hạo coi như nó chấp nhận, hắn bức ra một giọt máu trên ngón tay, sau một khắc, huyết dịch nhỏ xuống tiến vào trong thuyền.

Lập tức, chiếc thuyền này thoáng rung động khe khẽ.

Trong đầu Lý Hạo nhiều thêm chút đồ vật, thực tế đây là lần đầu tiên hắn thử khiến Nguyên Thần Binh nhận chủ, mặc dù trên tay hắn có không ít Nguyên Thần Binh nhưng Lý Hạo đều không nghĩ tới chuyện muốn nhận chủ.

Dù sao nhận chủ cũng không đơn giản chút nào.

Nhưng mà khi Lý Hạo cầm Tinh Không Kiếm rồi bộc phát ra Trường Sinh Kiếm Ý... Nguyên Thần Binh bèn lựa chọn để quá trình này đơn giản một chút, bởi vì cá lớn sợ quá trình này phức tạp thì sẽ bị một kiếm chém nát.

"Cự Côn Thần Chu. . ."

Lý Hạo thì thào, ánh mắt khẽ nhúc nhích, trong đầu hắn xuất hiện tin tức giản lược, đây là một chiếc thuyền rất cường hãn, trong tin tức mơ hồ còn có thông tin về Cấm Kỵ Hải, rõ ràng đây là một chiếc thuyền có thể hành tẩu ở Cấm Kỵ Hải.

Cực kỳ hiếm thấy!

Cho nên, bây giờ Bắc Hải đối với chiếc thuyền này không khác gì dòng sông nhỏ.

Thuyền lớn phóng đại thì có thể gánh chịu ngàn người, vừa vặn đủ Võ Vệ quân sử dụng, trước đó Kim Thương cũng sử dụng mấy lần, bất quá khi ấy Kim Thương nhận chủ nhưng hiệu quả không quá tốt, rất nhiều công năng đều chẳng thể khởi động, mà cũng vô pháp khởi động.

Lý Hạo tiêu hóa hầu hết tin tức.

Nghĩ ngợi một hồi, trên thân hắn bỗng nhiên hiện ra một chiếc áo giáp bạch ngân, sau một khắc, thần ý dao động: "Áo giáp có thể thẩm tra tư liệu sao?"

Hệ thống áo giáp của văn minh cổ rất trâu bò, phải chăng có thể thẩm tra được điều gì đó?

Một lát sau, trước mắt Lý Hạo hiển hiện một hàng số, "Cơ sở dữ liệu không khởi động, số liệu thiếu thốn, quyền hạn không đủ, chỉ có thể cung cấp phục vụ cơ bản . ."

Lý Hạo hiểu rõ, trong Chiến Thiên thành, hệ thống cơ sở dữ liệu của áo giáp này đến bây giờ vẫn chưa chữa trị.

Hắn hơi tiếc nuối!

Nếu không, có lẽ hắn có thể thẩm tra rất nhiều thứ, mà không phải như bây giờ, lấy được Nguyên Thần Binh còn phải dựa vào suy đoán xem sử dụng ra sao.

Thu hồi Cự Côn Thần Chu, nhận chủ rồi thì thứ đồ chơi này có thể thu lại, cũng khá là thuận tiện.

Lý Hạo tiếp tục lượn lờ trong khố phòng, một lát sau hắn đi tới một mật thất nhỏ, đây là phong Võ Vệ quân lưu trữ tư liệu, Lý Hạo ngồi xuống nơi đây bắt đầu xem xét tư liệu về di tích, kể cả tòa di tích mà Kim Thương không thể thăm dò trước đó, ngoài ra còn có một số tình báo thu thập được về đám hải tặc.

. . .

Cùng lúc đó.

Hành Chính Tổng Thự.

Triệu thự trưởng đang bận rộn làm việc, xử lý xong sự vụ trong tay ông mới nhìn thoáng qua Chu thự trưởng xa xa, "Tiểu gia hỏa kia trở về rồi à"

"Ừ, đi căn cứ rồi."

Triệu thự trưởng khẽ cười: "Ngươi cảm thấy hắn trốn đi hay còn có ý gì khác?"

"Khó mà nói."

Chu phó thự trưởng lắc đầu: "Chúng ta không quá lý giải đối với Lý Hạo. Hầu Tiêu Trần hay là ngươi hình như đều hi vọng hắn có thể gánh vác trách nhiệm, nhưng ta cảm thấy. . . không cần thiết như vậy. Ở thời kỳ văn minh cổ, bát đại gia đích thật là gia tộc thủ hộ thương sinh nhưng thự trưởng đừng quên bây giờ đã là hậu thế vô số năm rồi, vinh quang cùng trách nhiệm của tiên tổ không còn thích hợp với hắn nữa."

Hầu Tiêu Trần, Triệu thự trưởng, những vị cường giả bản địa Ngân Nguyệt này có vẻ đều rất hi vọng Lý Hạo có thể gánh vác chút trách nhiệm.

Nhưng mà, Chu phó thự trưởng lại không quá đồng ý.

"Bát đại gia tộc thủ hộ cũng chỉ bảo vệ Nhân tộc năm đó chứ không phải Ngân Nguyệt bây giờ, huống chi Lý Hạo còn rất trẻ, cha mẹ của hắn đã mất, bằng hữu chết thảm, ta cảm thấy, thự trưởng quá lạc quan rồi."

Triệu thự trưởng thở dài: "Chúng ta cũng không biết bát đại gia tộc sẽ tập trung ở Ngân Thành, thế nhưng nếu người của bát đại gia là kẻ tốt thì còn đỡ, một khi họ làm chuyện ác thì chính là đại họa!"

"Bên chỗ Hồng Nguyệt ra sao ngươi cũng thấy đấy, có lẽ chính là do một trong bát đại gia gây nên, một khi họ ác độc, chính là lúc sinh linh đồ thán. Ta và Hầu Tiêu Trần đều hi vọng Lý Hạo có thể giữ vững, không làm đường qua tà ác. . ."

Chu phó thự trưởng cân nhắc một phen mới nói: "Yêu cầu cao đối với hắn rất khó! Chỉ có thể thay đổi một cách vô tri vô giác, làm gương tốt cho hắn mà thôi, thự trưởng, ngươi nói xem nếu chính chúng ta đều làm không được, để hắn đi làm thì khả năng sẽ thế nào? Hắn còn trẻ, cần nhất chính là tự thân dạy dỗ chứ không phải mệnh lệnh hay cưỡng chế."

Lão không quá đồng ý với cách làm của Hầu Tiêu Trần và Triệu thự trưởng, phương thức này cũng không quá lý tưởng.

Triệu thự trưởng nghe vậy, cười khổ lắc đầu, thở dài: "Chúng ta cũng nghĩ đến điều đó, đáng tiếc. . . bây giờ chúng ta không cách giày vò quá mức. Thôi thôi, tùy hắn đi, ngươi cho người canh chừng hải vực miễn cho xảy ra chuyện, về phần Lý Hạo thì cứ kệ hắn thôi, chỉ cần hắn không làm loạn ở Ngân Nguyệt là được."

Chu phó thự trưởng cũng không nói thêm gì, tiếp tục làm việc của mình.

Hai người hợp tác nhiều năm, bây giờ, phòng làm việc cũng dính liền nhau, vô cùng thuận tiện trong trao đổi, đây cũng xem như là điều rất hiếm thấy.

Bình Luận (0)
Comment