Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 847 - Chương 847: Thời Đại Tân Võ

Chương 847: Thời Đại Tân Võ Chương 847: Thời Đại Tân Võ

Căn cứ cuốn sách này, Nam Giang tựa hồ là quê hương của Nhân Vương, năm đó khi Nhân Vương học tập ở bên ngoài thì còn rất nhỏ yếu, về sau Nam Giang bị ngoại địch xâm lấn, trong sách mệnh danh là Địa Quật Dị Tộc, song phương bạo phát đại chiến tại Nam Giang.

Nhân Vương nhỏ yếu đi theo vô số cường giả Nhân tộc, chủ động sát nhập vào Địa Quật, vì không để cho mảnh đất Nam Giang của Nhân tộc bị tổn thất, vì bảo hộ bách tính Nam Giang, nên họ đã xâm nhập nội địa địch nhân. Nguy hiểm trong đó không gì sánh được, nhưng những người này vẫn không hề chùn bước.

Diệt địch tại bên ngoài!

Không để cho địch nhân bước vào lãnh địa Nhân tộc nửa bước, dù chiến tử ở bên ngoài, không cách nào hồn về cố thổ. . .

Lý Hạo vốn chỉ muốn lật xem một chút, lúc này hắn lại là trầm mặc tiếp tục lật xem, trong sách kể rằng trận chiến kia rất khốc liệt, rất nhanh, hắn thấy được một cái tên quen thuộc.

"Trận chiến tại Địa Quật Nam Giang, Trường Sinh Kiếm Tôn dục huyết phấn chiến, kiếm trảm bát phẩm, lấy thân lục phẩm đoạn trường sinh, chém Kim Thân bát phẩm, uy chấn thiên hạ! Nhân Vương khóc lóc đau khổ mang theo Trường Sinh Kiếm Tôn sắp chết phá hủy Địa Quật, ác chiến tứ phương, đại sát khắp chốn. Trận chiến Nam Giang đã hiển lộ uy thế của Nhân Vương, tên tuổi Trường Sinh Kiếm Tôn vang vọng lưỡng giới. . ."

Trường Sinh Kiếm Tôn!

Đây là cái tên mà Lý Hạo tương đối quen thuộc, hình như người ta từng gọi tiên tổ nhà hắn là như thế.

Mà trong sách nói, khi đó tiên tổ nhà hắn còn rất nhỏ yếu, mới chỉ là lục phẩm. . . Kỳ thật Lý Hạo từng xem một số cổ tịch, trong đó nói lục phẩm rất yếu, cho dù là hắn thì cũng có thể suy đoán ra một hai, nghe nói thần ý đều chưa hiển lộ.

Chỉ là nhục thân hơi lớn mạnh một chút, bát phẩm cũng được ca tụng là Tông Sư cảnh, hơi giống với Phá Bách chém Đấu Thiên, có lẽ là lợi hại hơn một chút.

Mười năm nuôi một kiếm, từ phế nhân trong mắt mọi người trở thành nhân vật lẫy lừng, mà đây cũng không phải trận chiến huy hoàng nhất.

Nhân Vương văn minh cổ nhỏ yếu không gì sánh được, trong trận chiến này Nhân Vương đã triệt để quật khởi.

Lấy thân tứ phẩm phá Địa Quật, mà trong sách giới thiệu Địa Quật có vô số cường giả cửu phẩm. Có lẽ tương tự với khái niệm Húc Quang bây giờ, mà đối phương lại là tứ phẩm, nói không chừng mới chỉ là Phá Bách sơ kỳ mà thôi.

Kết quả trong trận chiến này, chẳng những Nhân Vương giết chóc vô số, phá vỡ thành lớn, còn cứu Trường Sinh Kiếm Tôn. Trận chiến ấy Nhân tộc triệt để đánh tan dị tộc xâm lấn trong Nam Giang Địa Quật.

Đây là trận chiến quan trọng nhất ca ngợi Nhân Vương lần đầu quật khởi, cho nên trong sách giới thiệu rất kỹ, chỉ rõ thời đại đó Nhân Vương điên cuồng, tuyệt vọng, và có trí tuệ bản lĩnh nhường nào.

Thực lực cách biệt rất lớn, nhưng người người đều cam tâm chịu chết, trận chiến này rất nhiều vị cường giả Nhân tộc chết trận, trong sách có một câu khiến ký ức Lý Hạo nhớ mãi.

Khi cuộc chiến đến thời khắc nguy cấp, lão bối Tông Sư nhao nhao vận dụng Huyết Đao Quyết tự bạo để giết địch.

Thời đại Tân Vũ không có Tông Sư chết già, chỉ có Tông Sư chiến tử, tuổi tác vừa tới, khí huyết lưỡng khuy, lao tới Địa Quật, ác chiến cường địch, chiến tử mới ngừng, tuyệt không quay đầu!

Chỉ là một chút ghi chép lại khiến Lý Hạo xao động khôn nguôi.

Hắn nghĩ tới Chiến Thiên quân!

Vốn tưởng rằng Chiến Thiên quân đã tinh nhuệ đến cực hạn, hôm nay nhìn lại mới thấy võ sư ở thời đại kia quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Vì chống cự cường địch, biết rõ không địch lại nhưng vẫn người người xung phong chịu chết.

Không có võ sư chết già, chỉ có võ sư chiến tử!

Tuổi tác lớn một chút bèn lao tới trận doanh của địch nhân, độc thân tác chiến, không chết không thôi. . .

Hắn lất qua từng tờ từng tờ, cảm thụ được, hồi tưởng được. . .

Thậm chí hắn như lấy thân thay vào trong đó.

Thời đại ấy là như vậy sao?

Vậy thời đại Tinh Nguyên mà ta thuộc về thì sao?

Lý Hạo nghĩ đến thời đại bây giờ, còn có người dám mang tinh thần này ư?

Thế nhưng chúng ta không có ngoại địch, chỉ có nội đấu. Hồi lâu sau hắn thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu, thời đại này rất khó xuất hiện những người như trong sách.

Trong đó, có mấy lời cũng làm cho Lý Hạo khó quên.

Chỉ là vì muốn tiêu diệt kẻ địch ở bên ngoài mà họ xâm nhập trận doanh của quân thù, khiến bản thân càng thêm nguy hiểm, tử thương càng thêm thảm trọng, nhưng vì bảo vệ người bình thường, các võ sư cường đại ấy điên cuồng lao tới tiền tuyến, không hề chùn bước, cuối cùng lấy cái giá đắt để giành được thắng lợi.

Mà nếu như họ để mặc địch nhân tiến vào lãnh địa Nam Giang, có lẽ sẽ đánh tan quân thù với cái giá nhỏ hơn, điều kiện tiên quyết là có thể sẽ tạo thành tử vong nặng nề cho dân chúng.

Thế nhưng. . .

Lý Hạo nghĩ tới hiện tại, nếu có thể lấy tính mạng của mấy vạn mấy chục bách tính để tiêu diệt mấy chục Húc Quang, người đang nắm quyền kia sẽ lựa chọn thế nào?

Trong sách viết về Võ Vương chỉ có mấy lời.

Nhưng Võ Vương là nhân vật lãnh tụ của Nhân tộc, vì không để cho địch nhân tiến vào lãnh địa mà vị này đã hạ lệnh lao tới Địa Quật tác chiến, dù phải chết cũng không hối hận.

"Thời đại này đã không giống với lúc trước. . ."

Lý Hạo thì thào một tiếng, bây giờ không còn là thời đại kia.

Trong sách cũng đã nói, thời đại Tân Võ bắt đầu từ bọn họ, những người này khai sáng thời đại mới chứ không phải thời đại vì họ mà sinh, là chính họ mở ra cả một thời kì điên cuồng nhiệt huyết như thế.

Cuối cùng quyển sách này lại nói một câu, chiến đấu như vậy chỉ là một trong ngàn ngàn vạn vạn cuộc chiến, thời đại Tân Võ, Địa Quật xâm lấn nhiều lần nhưng lại chưa bao giờ vượt qua lãnh địa của Nhân tộc.

Mạnh hơn nữa thì cũng không thể vượt qua.

Thời đại Tân Võ, địch nhân cường hãn đến mức khó mà tưởng tượng, nhưng cuối cùng đều bị hủy diệt bên ngoài lãnh địa Nhân tộc. Nhà nhà đốt đèn, phồn vinh hưng thịnh, Nhân tộc tín niệm, ức vạn thương sinh. Người người đều tin tưởng những vị cường giả kia, vô số thanh niên lao tới chiến trường, hồn đoạn dị vực lại không hề hối hận.

"Nói phóng đại. . ."

Lý Hạo lẩm bẩm một câu, chỉ là một bản ghi chép cùng loại với tiểu thuyết thôi, thổi phồng là điều chắc chắn, hắn cũng không tin thời văn minh cổ thật sự có thể như vậy.

Thế nhưng nếu Chiến Thiên quân tồn tại thì sao?

Trong lòng hắn nhiều ít vẫn là nhận lấy chút trùng kích.

Lý Hạo cười khổ lắc đầu, mấy ngày nay thứ hắn nhìn thấy nhiều nhất, nghe được nhiều nhất chính là diệt địch tại bên ngoài. . . Không biết là mẫn cảm của bản thân hay là do hắn nghĩ quá nhiều nữa.

Mỗi một lần nhìn thấy những thứ này đều sẽ khiến cho hắn cảm thấy đây là đang nhắc nhở hắn đừng đem Ngân Nguyệt làm chiến trường, hải tặc hay cường giả cđều như nhau, tốt nhất là tiêu diệt ở ngoài Ngân Nguyệt.

Đừng quấy nhiễu cuộc sống của người bình thường, cũng đừng liên lụy đến người thường.

Hách Liên Xuyên cũng đang nhắc nhở hắn đừng chờ hải tặc xâm lấn mới đi phản kích, tốt hơn là nên sớm giải quyết bọn chúng.

Bình Luận (0)
Comment