Lý Hạo nhìn thoáng qua nơi xa, trong lúc mơ hồ dường như hắn thấy được một chùm sáng nào đó. Có điều khoảng cách quá xa nên hắn không thể xác định được liệu đó là một tên hải tặc cường đại hay chỉ đơn thuần là ngọn hải đăng của bờ biển.
Lần thứ ba bị Hải Sa đánh lui, ánh mắt Lý Hạo đã trở nên ngưng trọng.
Hắn đã từng giết hai vị Húc Quang trung kỳ, nhưng rõ ràng là gia hỏa trước mắt này lợi hại hơn hai người kia không ít, đây chính là Siêu Năng Giả tự mình chém giết mà thành sao?
Lý Hạo trấn định lại, lần nữa cầm kiếm xuất thủ.
Giờ khắc này, Lý Hạo bạo phát Huyết Đao Quyết, tinh khí thần dung hợp, một kiếm đâm ra, rầm một tiếng, hư không suýt nữa đã phá toái, sóng biển bên dưới thì triệt để bị cắt nát.
Hải Sa cũng chém xuống một đao.
Oanh!
Thế nhưng lần này lại khác biệt so với ban nãy, Hải Sa hơi biến sắc, đao khí và kiếm khí va chạm khiến gã lảo đảo lùi ra phía sau mấy bước, mà Lý Hạo cũng bị lực lượng cường hãn chấn cho lùi lại.
"Cái gì. . ."
Hải Sa hơi kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh gã đã nghĩ ra, "Đây chính là thứ giúp Viên Thạc dương danh thiên hạ - Huyết Đao Quyết?"
Hiển nhiên có một vài công pháp của Viên Thạc một đã không còn là bí mật.
Huyết Đao Quyết cũng bị người ta biết rõ.
"Không phải nói nếu dùng công pháp này thì phải trả giá bằng mạng sống sao? Sư đồ các ngươi ngược lại gan lớn, dám tùy tiện sử dụng không chút kiêng nể. Hẳn là có quan hệ với Thần kiếm Lý gia, hoặc là Thần đao Trương gia, đúng không?"
Hải Sa cười lạnh, "Đúng là đồ tốt, nếu ta dùng thì có thể đối phó với Húc Quang hậu kỳ, thậm chí là địch nổi Húc Quang đỉnh phong hay không? Thứ tốt như vậy mà để ngươi dùng thì quá mức lãng phí!"
Mặc dù so với trước đó thì Lý Hạo đích thật có cường đại hơn một chút, nhưng theo Hải Sa thấy thì hắn không thể dùng Huyết Đao Quyết trong thời gian dài được.
Huống hồ đây còn là trên biển.
Cho nên chắc chắn Lý Hạo chạy không thoát, nhất là đợi tới lát nữa, chờ đám thủ hạ Tam Dương của gã giải quyết những người kia xong thì sẽ đến đây trợ lực.
Dĩ nhiên, Hải Sa cảm thấy không cần phải chờ bọn họ, một mình gã cũng có thể áp chế Lý Hạo.
Ánh đao lấp lóe, trong chớp mắt, đại đao trong tay Hải Sa đã bổ ra mấy chục đao, sóng biển nhao nhao phá toái, đao quang chiếu rọi hư không.
Lý Hạo vội vàng giơ kiếm thủ đỡ, trường kiếm phá không, keng một tiếng, tiểu kiếm của hắn đã đâm trúng trường đao, đáng tiếc là trường đao lại hoàn hảo không chút tổn hại, xem ra có vẻ thanh đao của Hải Sa chính là Nguyên Thần Binh.
Tuy rằng không thấy xuất hiện binh hồn, nhưng bản thân chất lượng của thanh đao vô cùng tốt, dẫn đến Tinh Không Kiếm mặc dù không gì không thể phá, nhưng lại không thể đâm xuyên được thanh đao này.
"Kiếm của ngươi không tệ, đây là Lý gia Thần Kiếm sao? Bất quá đao của lão tử cũng không kém, đây chính là bảo vật mà ta lấy được từ trong di tích dưới đáy biển, so với Nguyên Thần Binh bình thường thì còn cường hãn hơn nhiều, ha ha ha. . ."
Hải Sa cuồng tiếu, một đao tiếp một đao, không ngừng áp chế Lý Hạo.
Lý Hạo bộc phát Huyết Đao Quyết, tứ hệ dung hợp, sóng biển đều là trợ lực của hắn, có điều vẫn khó mà địch nổi đối phương. Đánh tới đánh lui mà chiến lực cũng chỉ ngang tầm, thậm chí hắn còn bị áp chế một thoáng.
Lý Hạo không khỏi cau mày, hải tặc. . . Đều mạnh như vậy à?
Cảm giác so với cường giả trên Thần Sư bảng còn muốn lợi hại hơn nhiều.
Đúng lúc này, nơi xa chợt vang lên một tiếng gầm thét, Lưu Long bạo phát dùng búa đánh cho một tên Tam Dương bay ngược, ông giận dữ hét: "Giết sạch bọn chúng, giết sạch những tên súc sinh này!"
Dư quang của Lý Hạo nhìn thoáng qua, chỉ thấy khoang thuyền bên dưới đã bị phá vỡ, lộ ra rất nhiều thi thể, trong đó có không ít thi thể không còn lành lặn, có vẻ đã bị đám hải tặc tra tấn trước khi chết.
Hải Sa cũng thuận mắt nhìn qua bên kia, gã đắc ý cười lớn, "Đó là nhi tử của Ngân Thương à? Cũng không yếu! Có điều tức giận như vậy làm cái gì, chỉ là bọn ta giết một đám kiến hôi mà thôi. Chẳng phải người ta bảo ăn cái gì bổ cái nấy sao, siêu năng quá mạnh khiến ngũ tạng suy yếu, ta nghe nói ăn trái tim thì có hiệu quả bổ sung ngũ tạng chi lực, so với Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật của các ngươi thì hiệu quả còn tốt hơn."
Lý Hạo giật nảy mình, bàng hoàng nhìn gã, "Các ngươi. . . Giết người, ăn thịt người?"
"Không không không, ăn thịt người làm cái rắm gì."
Oanh!
Hải Sa lần nữa bổ một đao tới, cười ha hả nói: "Bọn ta không ăn thịt người, chỉ ăn một phần ngũ tạng thôi. Ta nói ngươi biết, võ sư càng mạnh thì ngũ tạng lại càng cường đại, vừa ăn vào đã có cảm giác khác biệt, hơn nữa có thể bổ sung ngũ tạng chi lực. Bọn ta đã biết việc Siêu Năng Giả tu luyện đến một mức nhất định thì ngũ tạng sẽ dễ bị tổn hại, chỉ cần ăn ngũ tạng thì có thể tránh được những tác hại này. Ha ha ha, ta đã miễn phí dạy ngươi, miễn cưỡng cũng có thể coi là sư phụ ngươi rồi nhỉ?"
Lý Hạo không thể tưởng tượng nổi!
Lần đầu tiên hắn nghe thấy dạng lý luận như này, ăn ngũ tạng con người để cường hóa ngũ tạng của chính mình.
Việc này đã đánh một kích thật mạnh vào tâm trí hắn. Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng đám hải tặc giết người là bởi vì chúng biến thái, điên cuồng. . .
Nhưng hiện tại Hải Sa lại nói cho hắn biết, bọn chúng giết người là vì muốn ăn ngũ tạng của đối phương.
Lý Hạo không cách nào bình tĩnh lại nổi, càng nghĩ lại càng phẫn nộ ngút trời, những người này. . . Không, đám súc sinh này còn đáng được gọi là con người sao?
Bọn chúng đang ăn đồng loại!
"Giết!"
Một tiếng gầm thét, Lý Hạo cầm kiếm giết ra, kiếm khí trùng thiên, một đầu mãnh hổ bạo liệt tựa như núi lửa phun trào.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, Hải Sa lần nữa lùi lại.
Nhưng lần này Lý Hạo lại cắn răng kiên quyết không lùi bước, hắn chống đỡ tiếp nhận tất cả chấn động, sau một khắc, hắn nhân thời cơ tiến lên gần sát đối phương, một kiếm liên tiếp một kiếm, điên cuồng không gì sánh được, cấp tốc trảm kích kẻ địch.
"Ha ha ha!"
Hải Sa không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, gã muốn chính là loại hiệu quả này, võ sư mà khiến tâm cảnh rối loạn thì sao còn có thể địch nổi gã?
Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt (1).
(1) “Tả Truyện” Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Nghĩa là: Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên; Đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm; Đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.
Thân là hải tặc giết người như ngóe, Hải Sa rất rành chiêu trò kích động thần kinh nhạy cảm của đối thủ.
Quả nhiên, Lý Hạo vẫn chỉ là một võ sư còn non nớt, chưa đủ kinh nghiệm.
Ầm ầm!
Hải Sa bắt đầu chủ động phòng ngự, mặc cho Lý Hạo giống như cuồng phong bạo vũ mà trảm kích không ngừng.