Giờ phút này rất nhiều người đều sôi nổi nghị luận ầm ĩ.
Bất chợt, có một số người hoảng hốt chỉ tay vào một chiếc thuyền, "Cái đó là thuyền của tam thống lĩnh Bạch Sa đạo - Hải Sa. Hải Sa chính là cường giả Húc Quang trung kỳ đỉnh cấp. Đừng nói là gã đã… đã chết rồi nhé?"
Sắc mặt bọn họ trắng bệch. Có người nghĩ tới một chuyện, kinh hãi suy đoán: "Thuyền của Hải Sa tới bên này… chẳng lẽ là vì gã muốn tập kích Nam Độ? Bằng không sao có thể vừa vặn đụng phải Võ Vệ quân? Má nó, lẽ nào tối hôm qua Bạch Sa đạo dự định đánh lén Nam Độ chúng ta?"
"Tin tức của ngươi đúng là lạc hậu, sáng sớm nay ta đã nhận được tin tức, Lâm Giang bên kia, cách Tân Hải trấn chúng ta không xa đã bị Bạch Sa đạo kích phá, trực tiếp đồ diệt tiểu thị, ta còn đang tính dẫn người rút lui về bên này. . . Không nghĩ tới hiện tại lại thấy thuyền của Hải Sa."
". . ."
Bốn phương tám hướng đều có người đang nhìn, đang nghị luận, đang lo lắng quan sát những chiến sĩ mặc hắc khải nơi xa.
Liệp Ma đoàn!
Hầu hết ánh mắt đều đổ dồn về phía Lý Hạo, nhìn thanh niên đứng sừng sững trước đầu thuyền, có người sợ sệt, có người hâm mộ, có người sùng bái.
Mà Khổng Khiết bấy giờ cũng kinh ngạc, ngây người nhìn Lý Hạo rồi lại nhìn sang hai chiếc thuyền đang di chuyển dần về phía mình.
Hải Sa. . . Chết rồi?
Khoan đã, không chỉ mỗi Hải Sa…
Nhìn chằm chằm chiếc thuyền thứ hai một lúc, ánh mắt Khổng Khiết khẽ biến, y nhịn không được thấp giọng kinh hô: "Là thuyền của Vô Diện Sa?”
Vương Minh giật mình: "Cái gì?"
"Là Nhị thống lĩnh của Bạch Sa đạo, hắn ta luôn đeo mặt nạ mỗi khi gặp người khác, được kẻ dưới xưng là Vô Diện Sa!"
Khổng Khiết bên này nhận ra, rất nhanh cũng có người phía sau phát giác. Một vị Siêu Năng Giả bất chợt hút khí, hô to: "Cái đó. . . Cái đó là Phá Hải Hạm của Vô Diện Sa! Không có khả năng! Cả Hải Sa Thuyền và Phá Hải Hạm thế mà đều ở đây. Hai tên đó chính là thống lĩnh của Bạch Sa đạo, đều là cường giả Húc Quang, sao có thể?"
Hắn không dám tin!
Đây là chuyện không thể nào!
Hai người kia ở trong biển đều là cường giả cấp bậc bá chủ, Bạch Sa đạo có thể xếp hạng tư trong số bát đại đoàn hải tặc, tự nhiên không thể bỏ qua công lao của hai vị thống lĩnh này.
Nhưng giờ nhìn lại… Bọn họ đều chết rồi?
Bằng không, sao Lý Hạo có thể trưng dụng thuyền của hai người đó mà quay về đất liền?
Không bao lâu sau, thuyền đã cập bờ, Lý Hạo phóng lên, nhanh chóng hạ xuống trước mặt Khổng Khiết.
Đối diện, Khổng Khiết không cách nào trấn định, vội hỏi Lý Hạo: “Ngươi đã giết Vô Diện Sa và Hải Sa à?"
Lý Hạo nhìn thoáng qua, "Là cái tên mang mặt nạ kia?"
"Đúng vậy."
"Không chắc có phải là người ngươi nói hay không, nhưng đúng là kẻ đeo mặt nạ đó đã chết rồi."
Khổng Khiết bất giác hít sâu, giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên y cúi xuống nhìn chằm chằm Hắc Báo, trong lòng có chút minh ngộ, lẽ nào là do con chó này phối hợp với Lý Hạo để xử lý Vô Diện Sa?
Y biết thực lực tiểu cẩu không yếu, lần trước chính mắt y chứng kiến cảnh tượng nó đánh lén Xích Minh trưởng lão, trực tiếp giết chết đối phương.
Rất nhanh Khổng Khiết đã bình tĩnh trở lại, lúc này bèn hỏi: "Ngươi. . . Làm sao. . . Cứ như vậy mà trở về à?"
Giết thì cứ giết, nhưng giết xong liền quay về đây như thế, không phải là đang gây phiền toái cho mình sao?
Ngữ khí Lý Hạo bình tĩnh đáp: "Những người này vô cùng tàn bạo, thậm chí còn dám ăn thịt người. Ta muốn treo thi thị chúng, răn đe những kẻ khác! Chỉ cần Bạch Sa đạo dám đến thì Liệp Ma đoàn nhất định sẽ ra biển nghênh chiến! Nếu Khổng ti trưởng lo lắng thì Lý Hạo ta sẽ phụ trách hết thảy hậu quả."
Khổng Khiết có chút bất đắc dĩ, "Không phải, ý ta là... Ngươi làm như vậy thì… Thôi được rồi, dù sao cũng không quan trọng, nhưng tốt nhất thời gian tới ngươi đừng ra khơi, cũng đừng rời khỏi Ngân Nguyệt. Nam Độ là thành thị có bến cảng, dĩ nhiên sẽ có rất nhiều tai mắt. Ngươi làm thành như vậy, chẳng mấy chốc tin tức ngươi giết Vô Diện Sa và Hải Sa sẽ bị truyền ra ngoài. Hai tên này không phải người bình thường, bọn chúng đều là Húc Quang, ngươi phải cẩn thận mới được."
Lý Hạo không thèm để tâm, thậm chí hắn còn cao giọng hô: "Ta biết ở đây chắc chắn có tai mắt của đám hải tặc. Các ngươi cứ việc nói cho thủ lĩnh Bạch Sa biết, Hải Sa và Vô Diện Sa chính là chết trong tay Lý Hạo ta. Bảo lão rửa sạch sẽ cổ mà chờ, chờ Lý Hạo ta đến lấy mạng lão. Nguyệt Hải là địa bàn của ta, không tới phiên một tên súc sinh phỉ đạo như lão nghênh ngang!"
Khổng Khiết trợn trắng mắt, tiểu tổ tông nhà ngươi đúng là không sợ phiền phức mà!
Lý Hạo lại bật cười.
Hắn đã nghĩ thông suốt.
Tại sao hắn phải sợ phiền phức?
Hắn không sợ!
Phiền phức tới càng nhiều càng tốt!
Lý Hạo nghĩ đến trong cổ thư có ghi chép, thời kỳ Cổ Nhân Vương mới đến tứ đoạn thì đã dám đối đầu với cường giả cửu đoản. Ngài ấy phá thành vô số, giết địch vô số, thường xuyên đẩy mình vào thế cửu tử nhất sinh, bách chiến bất tử, càng đánh càng mạnh. . . Cuối cùng mới trở thành cường giả vô địch thiên hạ.
Người ta đối diện với kẻ địch có thực lực chênh lệch lớn như vậy mà còn chẳng sợ chết.
Hắn bây giờ đã có thể địch nổi Húc Quang trung kỳ, căng hết cỡ thì địch nhân của hắn cũng chỉ tới Húc Quang thuế biến kỳ, vẫn còn một cảnh giới, mà dù là hậu kỳ hay đỉnh phong thì cũng chỉ cách hai tiểu cảnh giới mà thôi, vì sao hắn phải e ngại?
Cứ để bão tố tới mãnh liệt hơn một chút nữa mới tốt!
Mà giờ khắc này, người ở xung quanh đều đang kinh hãi hít sâu một hơi, dù là người bình thường hay các vị Siêu Năng Giả thì đều không khỏi hoảng hốt.
Thì ra hai vị thống lĩnh của Bạch Sa đạo đều đã bị Lý Hạo giết?
Như vậy chẳng phải là nói vị Ma Kiếm này có thể xử lý cường giả Húc Quang hậu kỳ hay sao?
Không thể tưởng tượng nổi!
Lý Hạo tiến bộ quá nhanh rồi! Vài ngày trước, đối phương giết sáu vị Tam Dương đã đủ khiến dọa người, bây giờ mới qua mấy ngày chứ?
Vương Minh đứng gần đó hết sức vui mừng, gã chợt nghĩ tới một chuyện, vội quát: "Bày tiệc ăn mừng! Chúc mừng Liệp Ma đoàn, chúc mừng Lý tướng quân!"
Lần này gã không thể đi theo, quả thật là đáng tiếc, vì vậy phải nhanh chóng soát cảm giác tồn tại của chính mình mới được.
Tính tình người dân ở Ngân Nguyệt cũng coi như bưu hãn, mặc dù ban nãy nhìn số thi thể ngợp thuyền này thì cũng có chút sợ sệt, nhưng tác phong và thanh danh của quân đội Ngân Nguyệt đều rất tốt, cộng thêm vừa nãy có người nói, nếu không nhờ Võ Vệ quân tiêu diệt Bạch Sa đạo thì tối hôm qua Bạch Sa đạo đã đến tập kích Nam Độ rồi. Điều này khiến bọn họ vừa an tâm vừa thêm cảm kích quân đội.
Rất nhanh, mùi thơm của đồ ăn đã phiêu tán khắp nơi.
Cùng lúc đó, tin tức bắt đầu cấp tốc truyền bá khắp bốn phương tám hướng.
Một ngày này, Lý Hạo vốn chỉ có chút danh tiếng thì nay trong nháy mắt đã vang danh lan xa. Từ Nam Độ bắt đầu truyền bá, Ma Kiếm Lý Hạo, đoàn trưởng Liệp Ma đoàn, đêm qua bôn ba ngàn dặm ngoài hải vực để giải quyết hai vị thống lĩnh Húc Quang của Bạch Sa đạo, giết mấy trăm tên Siêu Năng Giả, bảo vệ bình an cho bá tánh bình dân.