Đêm nay Lý Hạo đã tận mắt chứng kiến những việc khiến hắn khó lòng giữ bình tĩnh, thậm chí là có phần thất thố. Một kẻ vốn luôn điệu thấp, chỉ hận không thể khiến tất cả mọi người không biết thực lực của mình như Lý Hạo, vậy mà giờ phút này lại muốn treo toàn bộ thi thể đám hải tặc lên thuyền, hơn nữa hắn còn cố ý cảnh cáo Bắc Hải Đạo phỉ, có thể thấy rõ là Lý Hạo đã bị kích động không nhỏ.
Lưu Long cao giọng quát: "Đem tất cả thi thể hải tặc treo lên thuyền cho ta!"
"Tuân lệnh!"
Đám người nhiệt huyết đáp lời, nhóm võ sư của Kiếm Môn đều cảm thấy mệnh lệnh này khiến nhân tâm đại khoái, không có chỗ nào không ổn. Trước đó khi chứng kiến cảnh tàn sát dã man trên thuyền, bọn họ đã hết sức phẫn nộ, hiện giờ nghe Lý Hạo và Lưu Long phân công như vậy, cả đám đều thấy hưng phấn, cấp tốc dùng dây thuyền trói xuyên các thi thể rồi treo lên cánh buồm bên trên.
Mấy vị nữ nhân đang được Liễu Diễm dìu ra ngoài, thấy tình cảnh này thì Liễu Diễm định bảo các nàng lui về chờ một lát, nào ngờ bọn họ lại chủ động chui ra khỏi khoang thuyền, oán độc nhìn chằm chằm từng cái xác của đám hải tặc đang bị treo lên, lộ ra thần sắc thống khoái.
Bất quá cuối cùng vẫn là không đành lòng, lại quay về ngăn trở ánh mắt hiếu kỳ của bọn nhỏ.
Lý Hạo chỉ yên lặng đứng nhìn, không nói gì.
Chờ đến khi mọi người thanh lý chiến trường xong xuôi mới ra lệnh: "Hồi thành!"
Liệp Ma đoàn chia nhau điều khiển hai chiếc thuyền lớn, di chuyển về hướng Nam Độ, bấy giờ sắc trời đã ửng sáng.
Lý Hạo cách không đánh một quyền, triệt để phá nát lá cờ xí đang đón gió tung bay trên cao!
Suy nghĩ chốc lát, cuối cùng Lý Hạo treo một tấm vải dài màu đen lên đó thay thế, sau một khắc, thần ý hiện ra, một đầu mãnh hổ hung hăng tựa như muốn phá lồng lao ra ngoài, lạc ấn ngay trên cờ xí!
Lý Hạo lại dùng kiếm chỉ vạch xuống, một chữ “Lý” đỏ như máu hiển hiện ngay trên lá cờ mà hắn vừa dựng.
Cờ xí treo lơ lửng trên cao, tung bay theo gió.
Lý Hạo trầm mặc đứng ngắm lá cờ nọ.
Mãnh hổ xuất lồng!
Phảng phất như hắn muốn nói ra một điều gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ đành chế tạo cho mình một lá cờ đầu tiên trong cuộc đời - Mãnh Hổ Lý Tự Kỳ!
Hắc ám triệt để tiêu tán.
Cờ xí theo gió tung bay, không khác gì mãnh hổ gào thét sơn lâm, nhắm người thôn phệ!
. . .
Nam Độ.
Khổng Khiết đến.
Đứng bên bờ biển, Khổng Khiết khẽ nhíu mày, có chút mỏi mệt. Y chạy suốt đêm tới đây, lấy thực lực của y cũng phải một đường phi nước đại, khó tránh mệt nhọc. Vốn y còn muốn đi một chuyến ra biển xem sao, không ngờ Vương Minh lại nói không cần, gã bảo đám người Lý Hạo đang trên đường về rồi.
Nghĩ tới chuyện Lý Hạo nửa đêm mang người ra biển khơi, Khổng Khiết không khỏi cau mày âm trầm.
Nếu hắn hao tổn nhân lực trên biển, vậy thì đúng là. . . Không còn lời gì để nói.
Còn may là có vẻ vấn đề không quá lớn, hiện giờ Lý Hạo có thể mang người quay về thì hẳn là không gặp phải tồn tại nào quá mạnh.
Hải tặc đột kích... Kỳ thật Khổng Khiết không quá lo lắng về chuyện này.
Hầu Tiêu Trần rời đi thì đương nhiên không có khả năng Ngân Nguyệt không chuẩn bị gì, nếu hải tặc thật sự dám tới Nam Độ thì Nam Độ vẫn có thể chống cự một hồi, chẳng mấy chốc sẽ có người đến giúp, không tới nỗi như Lý Hạo lo lắng là trong nháy mắt sẽ bị kích phá phòng ngự.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên bên bờ có người kinh hô.
"Đó là cái gì?"
Khổng Khiết bừng tỉnh, vội vàng nhìn về hướng người kia nói. Bấy giờ, theo tầm mắt y có hai chiếc thuyền lớn hiển hiện, trên một chiếc thuyền có treo một lá cờ đang tung bay trong gió, cờ xí kia không lớn nhưng hình ảnh trên đó lại như ập vào mắt người nhìn, một đầu mãnh hổ phảng phất gào thét muốn lao ra, chữ "Lý" màu đỏ như máu nổi bần bật trên nền cờ đen, sát khí nghiêm nghị, tựa hồ muốn phá không đánh tới!
Lý Hạo?
Khổng Khiết giật mình, sau một khắc, con ngươi hơi co lại.
Trên thuyền lớn kia có thứ gì đó đang đón gió phiêu đãng, vốn ban đầu y còn tưởng rằng là mấy vật trang trí treo trên thuyền, có điều thị lực của y rất tốt, nhìn kỹ lại liền phát hiện… Là thi thể!
Chỉ e phải có đến mấy trăm cái, đều trong tình trạng bị tàn phá dữ dội, hết thảy đều được treo lên khắp xung quanh chiếc thuyền.
Nơi xa, Lý Hạo đột nhiên lên tiếng, thanh âm vang vọng: "Võ Vệ quân Liệp Ma đoàn của Ngân Nguyệt, nay tiêu diệt một phần hải tặc Bạch Sa đạo, trừng phạt mấy trăm Siêu Năng Giả, treo thi thị chúng, cư dân Nam Độ chớ hoảng sợ!"
Thanh âm của hắn truyền khắp tứ phương!
Rất nhanh, trong thành nổi lên dị động, thoáng cái đã có một đám người cấp tốc chạy về phía bên này để quan sát. Nhìn thấy hai chiếc thuyền lớn treo đầy thi thể kia thì liên tục vang lên vô số tiếng hít khí sợ hãi thán phục.
Những người kia đã giết tận mấy trăm vị Siêu Năng Giả?
"Võ Vệ quân Liệp Ma đoàn?"
"Chưa từng nghe nói qua. . ."
"Ta có biết một chút, hình như người nọ là Lý Hạo, hắn đã suất lĩnh Võ Vệ quân, tuy rằng nhân số rất ít nhưng trước đó đã giết được rất nhiều người của tam đại tổ chức tại Hoành Đoạn hạp cốc bên kia. Không nghĩ tới bây giờ Lý Hạo còn ra biển khơi tiêu diệt hải tặc."
"Bạch Sa đạo, là một trong bát đại đoàn hải tặc à? Chuyện này… Thật là lớn mật! Hắn giết nhiều Siêu Năng Giả như vậy, chẳng lẽ không sợ đối phương trả thù sao?"
". . ."
Đám người ngươi một lời ta một câu. Có thể thấy kiến thức của người Nam Độ tương đối rộng, cũng nhờ cư dân nơi đây thường xuyên ra khơi buôn bán trên biển, ít nhiều cũng mở mang tầm mắt, hoàn toàn không phải là nơi mà Ngân Thành có thể so.
Bọn họ biết bát đại đoàn hải tặc, cũng biết tam đại tổ chức, còn biết cả Siêu Năng Giả là tồn tại như thế nào.
Chính vì vậy nên hiện giờ chứng kiến cảnh tượng này, dân chúng ai nấy đều kinh thán không thôi. Bất quá chờ đến khi hai chiếc thuyền lớn tới gần, vẫn có một số người khiếp sợ lui tránh.
"Thường nghe nói Lý Hạo là Ma Kiếm, giết người không chớp mắt, không nghĩ tới so với truyền thuyết còn muốn hung tàn hơn! Ông trời của ta, như này rốt cuộc là đã giết bao nhiêu người? Đúng là. . ."
"Thôi đi, kẻ hắn giết đều là hải tặc, sao ngươi không ngẫm lại xem đám hải tặc đó tàn nhẫn cỡ nào? Bất quá... Lý Hạo đúng là lớn mật, hắn không sợ Bạch Sa đạo tới trả thù à? Nghe nói Bạch Sa đạo còn có cường giả Húc Quang tọa trấn. Tuy Lý Hạo từng giết được Tam Dương, nhưng nếu gặp phải Húc Quang thì. . ."
"Ngớ ngẩn, có nhiều hải tặc như vậy xuất động thì hẳn là phải có Húc Quang dẫn đội. Ngươi nói xem, liệu có phải Lý Hạo đã giết được cả Húc Quang rồi không?"
". . ."