Trong đêm tối, Lý Hạo không chút kiêng kỵ xuất kiếm, dù thương thế trên người hắn đã rất nặng nhưng hắn vẫn kiên trì tiến lên, chỉ muốn mau chóng giết sạch đám hải tặc này.
Lý Hạo một cước đá nát cửa của một gian phòng trong khoang thuyền, giết chết tên Siêu Năng Giả đang trốn trong đó.
Bấy giờ, hắn mới lộ ra nụ cười hiếm hoi trong đêm nay.
Đám hải tặc này muốn trốn đi đâu?
Bên ngoài, Hắc Báo cũng đã nhảy lên thuyền.
Một người một chó chia nhau tuần tra khắp nơi, từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, có người ôm lòng cầu may, ẩn nấp nơi này nơi kia hòng tránh né kẻ địch truy sát, thậm chí không tiếc thu liễm siêu năng. Nhưng đối với một kẻ sở hữu đôi mắt đặc thù như Lý Hạo, và một tiểu cẩu có cái mũi siêu thính như Hắc Báo thì đám Siêu Năng Giả này có liễm tức cũng như không.
Mấy phút đồng hồ sau, thuyền lớn đã triệt để yên tĩnh trở lại.
Trong tay Lý Hạo lại nhiều thêm một ít nhẫn trữ vật.
"Lưu đoàn trưởng, có người nào bên đó biết lái thuyền không? Nếu có thì mau tới đây tập hợp với ta, bên này vừa chế ngự được thêm một chiếc thuyền!"
Rất nhanh, âm thanh của Lưu Long đã vang lên trong kênh nói chuyện, "Có! Bọn ta sẽ nhanh chóng tập hợp!"
. . .
Qua đại khái hơn mười phút, thuyền lớn mặc dù bị tàn phá nhưng vẫn có thể lướt bon bon trên biển, không bao lâu sau đã tới gần vị trí của Lý Hạo.
Xem ra hai chiếc thuyền này đều rất kiên cố, hẳn là đã được người sử dụng năng lượng thần bí gia cố qua, thậm chí là vận dụng một ít bảo vật để luyện chế thân thuyền. Đêm nay có nhiều Siêu Năng Giả và võ sư công kích như vậy mà vẫn không thể tùy tiện phá hủy chiếc thuyền.
Vừa đến nơi, đám người Lưu Long đã nhìn thấy vô số thi thể, rất nhanh đã có người nhảy vọt lên, không cần Lý Hạo phân phó thì bọn họ đã cấp tốc bắt tay vào quét dọn chiến trường.
Một lúc sau, Liễu Diễm cũng nhảy tới, nàng nói với Lý Hạo, "Ta đã trấn an một lượt, bất quá cảm xúc của bọn họ đều không ổn định. Thi thể bên kia quá nhiều, hơn nữa đều là thi thể của bách tính bình dân, nếu ném xuống biển thì không thích hợp lắm. Đoàn trưởng, hay là chuyển dời đến bên này được không?"
"Ừm." Lý Hạo khẽ gật đầu.
Liễu Diễm nghe vậy liền mau mắn trở về an bài. Bấy giờ, Hồng Thanh đi tới, nàng đã trút bỏ áo giáp, viền mắt đỏ ửng, trông có vẻ đau lòng, "Đoàn trưởng, các cô nương bên kia đúng thật là đáng thương, không có nhà để về, ta. . . Ta có thể dẫn các nàng về Ngân Nguyệt, sau đó đưa về Kiếm Môn không?"
". . ."
Thấy Lý Hạo ngạc nhiên nhìn mình, Hồng Thanh vội vàng giải thích: "Kiếm Môn đã thu nhận không ít người gặp phải tình huống tương tự. Vướng vào tình cảnh này, nếu không trấn an cẩn thận thì sẽ dễ lưu lại vết thương lòng, dù có cho các nàng nhiều tiền, lại lo cái ăn cái mặc thì về lâu về dài, các nàng cũng tự bức điên chính mình mà thôi. Kiếm Môn rất có kinh nghiệm chăm sóc những người như vậy, hơn nữa chỗ bọn ta còn có những người đồng cảnh ngộ, đến lúc đó có thể tâm sự, an ủi, khuyên bảo các nàng. May ra các nàng mới có thể thoát khỏi bóng ma tâm lý, lấy lại cân bằng trong cuộc sống, bằng không, ta nghĩ sớm muộn gì các nàng ấy cũng tự bức mình đến chết mất."
Lý Hạo nhẹ gật đầu, hắn thật sự không rõ nên xử lý tình huống này như thế nào, bây giờ nghe Hồng Thanh nói vậy khiến hắn cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Có lẽ Kiếm Môn thật sự có thể xử lý những việc mà hắn không cách nào giải quyết.
Bảo Lý Hạo giết người thì hắn thoải mái đi ngay, nhưng bảo làm mấy việc như này thì hắn đành chịu.
Hồng Thanh lại nói: "Ta mới vừa cùng các nàng hàn huyên vài câu, nghe các nàng bảo, kẻ mà đoàn trưởng giết là Tam thống lĩnh của Bạch Sa đạo. Lúc chiều, chính Bạch Sa đạo đã đến phá thôn trấn của các nàng, giết sạch dân chúng nơi đó, chỉ để lại vài nữ nhân có tư sắc và một đám hài tử. Vì các hài tử còn rất nhỏ, vẫn cần các nàng nuôi dưỡng cho nên bọn chúng mới không giết sạch các nàng. Trước đây, tình huống tương tự cũng từng phát sinh, cuối cùng đám nữ nhân vẫn bị giết sạch, hài tử thì được nuôi lớn để đào tạo thành lứa hải tặc kế tiếp."
Lý Hạo nhíu mày, hắn bỗng dưng không muốn nói chuyện, cũng không muốn tìm hiểu kỹ càng những chuyện đó nữa.
Hắn vẫn luôn cảm thấy lần giết chóc này đã khiến hắn phải kìm nén quá nhiều.
Hồi lâu sau, Lý Hạo mới mở miệng: "Lần này Bạch Sa đạo chết hơn sáu trăm vị Siêu Năng Giả, trong đó có hai vị Húc Quang, tám vị Tam Dương. . . Các ngươi cảm thấy, thực lực của bọn chúng còn mạnh tới cỡ nào?"
Hỏi xong, không chờ bọn họ trả lời thì Lý Hạo đã hít sâu một hơi, tự nói tiếp: "Được rồi, tạm thời không nói đến chuyện này nữa. Hiện tại nhiều người, các ngươi về trước đi! À phải, mang tất cả thi thể của đám Bạch Sa đạo đến bên chiếc thuyền hỏng bên kia, sau đó… Treo hết lên cho ta!"
Mọi người đều biến sắc.
Lãnh ý hiện rõ trong mắt Lý Hạo, "Treo ngay trên thuyền, sau đó lái thuyền về đất liền, sáng mai trời vừa sáng thì có lẽ tin tức sẽ nhanh chóng truyền ra. Nếu Bạch Sa đạo muốn báo thù thì cứ việc tới đây! Bọn chúng mà không tới, chờ ta thu xếp xong cho những người còn sống rồi thì chính ta sẽ tự đi tìm bọn chúng."
"Đoàn trưởng." Lưu Long nhíu mày: "Chi bằng điệu thấp một chút, có lẽ còn có cơ hội phục kích bọn họ. . ."
"Không!"
Lý Hạo lắc đầu, cắt ngang lời ông, "Điệu thấp cũng vô dụng, với đám súc sinh này mà ngài càng điệu thấp thì ngược lại bọn chúng sẽ càng hung tàn hơn! Chỉ có thể lấy bạo chế bạo! Lấy sát ngăn sát! Tên đạo phỉ Húc Quang ban nãy, rõ ràng là thấy ta muốn giết gã mà gã cũng không sợ hãi chút nào, nhưng khi ta dùng phương pháp cực kỳ tàn nhẫn để đối phó gã thì gã mới tỏ ra sợ hãi. Loại người này đều là như vậy, ta không chỉ muốn giết chết chúng, mà còn muốn khiến chúng phải kinh sợ chờ chết."
Lý Hạo biết rõ nếu đục chìm thuyền, giả bộ như vô sự phát sinh thì sẽ càng tốt hơn, càng có lợi hơn cho lần đánh lén kế tiếp của bọn hắn, thế nhưng nếu làm vậy thì đám gia hỏa này sẽ không cảm nhận được sự sợ hãi mà chúng đáng phải nhận.
Lưu Long vẫn thấy có chút lo lắng, "Vậy nếu đối phương chủ động đột kích, tiến công Ngân Nguyệt. . ."
"Hừ!"
Ánh mắt Lý Hạo rét lạnh, "Nếu là như thế, Bạch Nguyệt thành vẫn còn mấy vị chưa xuất thủ. Khổng Khiết, Triệu thự trưởng, Chu phó thự trưởng, Hoàng Vũ Vũ soái… những người này, ai không phải là cường giả đỉnh cấp? Ngoài ra, đừng quên còn có. . ."
Hắn muốn nhắc đến Địa Phúc Kiếm cũng ở ngay tại Ngân Nguyệt, nhưng thấy Hồng Thanh đang ở đây nên không tiện nói ra.
Bất quá nhiều cường giả như vậy, nếu thật sự bị hải tặc tấn công thì chẳng lẽ các ngươi còn không xuất thủ, cứ một mực ẩn nhẫn đến chết mới vừa lòng sao?
Về phần phải chăng bọn họ có mục đích riêng gì đấy thì Lý Hạo không biết, cũng không muốn biết. Hắn chỉ biết là chưa chắc Bạch Sa đạo đã có gan dám tới.
Nếu dám… vậy liền giết!
Lưu Long ngẫm nghĩ chốc lát rồi gật đầu. Hiện tại ông cũng không tiện mở miệng khuyên can gì.