Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 871 - Chương 871: Nực Cười

Chương 871: Nực Cười Chương 871: Nực Cười

Lưu Long thở dài, "Lâm Giang bên này, hoặc là nói, rất nhiều nơi đều có thói hư tật xấu ấy. Không phải ta đánh đồng tất cả, bất quá quả thật có những kẻ tuy nhập ngũ làm lính nhưng so với thổ phỉ còn muốn tàn nhẫn hơn. Thổ phỉ thì nói không chừng còn cho ngươi một đầu sinh lộ, còn đám lính ấy thì sẽ trực tiếp chém đầu ngươi, sung vào đám đầu lâu của địch nhân để mạo hiểm lĩnh quân công!"

Lý Hạo không dám tin, kinh ngạc nhìn ông, "Lâm Giang… Không phải ba tỉnh phía bắc còn có phủ tổng đốc sao, sao có thể để hỗn loạn như vậy"

"Đều như thế thôi!"

Lưu Long lắc đầu, "Lại nói, người chết chỉ là bá tánh bình dân, ai sẽ để ý? Kỳ thật ban đầu cửu ti vẫn còn rất tốt, nhưng về sau dần dần cũng có phần không kiểm soát nổi. Nói đến cùng thì việc này cũng có quan hệ với chuyện siêu năng quật khởi. Nếu siêu năng không quật khởi, lại cho cửu ti mấy chục năm thì có lẽ tình huống sẽ tốt hơn nhiều. Có điều siêu năng nổi lên đã làm gián đoạn việc cải cách, một số cao tầng trong cửu ti cũng không thể làm gì khác."

Cửu ti ngay từ đầu cũng không tệ lắm, Ngân Nguyệt cũng là một trong những địa phương được lợi, cho nên không có khả năng nói cửu ti không tốt hoàn toàn, tối thiểu thì so với giai đoạn mà hoàng thất chấp chưởng còn tốt hơn. Đáng tiếc là không chờ được đến khi cửu ti triệt để hoàn thành biến đổi thì lĩnh vực siêu năng đã quật khởi từ 20 năm trước, kể từ đó, rất nhiều thứ đã bị phá vỡ.

Thế đạo này… triệt để loạn!

Lý Hạo sâu sắc có cảm giác bất lực.

Lần đầu tiên hắn mới cảm nhận được loại hắc ám kia, khó trách những người này đều e ngại đối với quân nhân như vậy, thì ra có một số thời điểm, gặp lính còn đáng sợ hơn cả!

Ngân Nguyệt bên này thật sự vẫn rất tốt, Hoàng Vũ chấp chưởng trú quân, trú quân coi như quân kỷ nghiêm minh.

Lý Hạo thở hắt ra, suy nghĩ trong đầu hắn hiện giờ vô cùng rối loạn.

Hắn quay sang nói với Lưu Long: "Lão đại ngài ở lại đây tọa trấn đi, ta tới phía trước nhìn thử xem, biết đâu còn có cá lọt lưới."

"Cẩn thận!"

Lý Hạo không đáp, cứ thế đạp không rời đi. Hiện tại hắn chỉ muốn mau chóng rời xa nơi này, chuyện vừa diễn ra ở khoang thuyền ban nãy đã đánh vỡ rất nhiều cái nhìn và suy nghĩ trong lòng hắn.

Nguyên lai bên ngoài Ngân Nguyệt lại càng tăm tối hơn.

Ngẫm lại thì Ngân Thành kỳ thật coi như không tệ, chỉ có một vài Siêu Năng Giả tới thì đã bị đám người Lưu Long giải quyết. Tam đại tổ chức cũng không dám phô trương quá mức tại Ngân Thành. Quân đội thì vẫn luôn trấn áp rung chuyển trong cảnh nội, Võ Vệ quân thì đang ra sức diệt sát cướp biển. . .

Hành Chính Tổng Thự mà hắn từng cho rằng khá vô dụng thì vẫn luôn vận hành ổn định trong vô thanh vô tức, dân sinh hài hòa, tối thiểu thì hắn chưa từng nghe nói có người chết đói tại Ngân Nguyệt.

"Không ngờ Ngân Nguyệt đã được xem là thánh địa."

Lý Hạo thì thào một tiếng, có chút không dám tin.

Không phải nói Ngân Nguyệt thuộc vùng biên cương, trong số 99 hành tỉnh thì có thể coi nơi đây là địa phương nghèo nhất sao?

Không phải ngoại thành Ngân Nguyệt có một đống kẻ mọi rợ hay sao?

Không phải nói, Ngân Nguyệt võ lâm là thứ hắc ám nhất sao?

Thế nhưng. . . Vì sao hiện tại hắn lại cảm thấy Ngân Nguyệt là nơi đáng sống hơn rất nhiều hành tỉnh khác?

Ba tỉnh phía bắc thì một mực rung chuyển, vốn nghe nói Lâm Giang sung túc hơn Ngân Nguyệt nhiều, bây giờ mới biết… Thì ra cũng chỉ như vậy!

Đủ loại suy nghĩ hiển hiện trong đầu, rất nhanh Lý Hạo đã bay đến nơi xa.

Trên mặt biển có một con chó đang xông xáo chiến đấu, nó nhào lên một ngụm cắn chết vị Siêu Năng Giả cuối cùng.

Lý Hạo chợt mở miệng hỏi Hắc Báo: "Ngươi không có khả năng học cách câu thông tinh thần như mấy đầu đại yêu kia sao?"

Không có khả năng câu thông thì muốn giao tiếp sẽ rất phiền toái.

Hắc Báo nhìn hắn, có chút mờ mịt lắc đầu, không được.

"Vì sao?"

Hắc Báo tiếp tục lắc đầu, ai mà biết được là tại sao, ta chỉ biết là không được.

Có điều nó vẫn có thể nghe hiểu những gì mọi người nói, nó cũng muốn mở miệng nói chuyện, hoặc là học theo lão ô quy kia, dao động tinh thần một thoáng là có thể câu thông với Lý Hạo. Đáng tiếc là nó vẫn luôn cảm thấy còn kém một chút, có lẽ là vì nó quá yếu!

Đúng vậy, tiểu yêu nhỏ yếu thì không thể nói chuyện!

Về phần lúc nào có thể thì. . . Chắc phải chờ nó trở nên mạnh hơn, nó cũng không biết là tới khi nào, nhưng tối thiểu là phải mạnh hơn nhiều so với hiện tại thì may ra.

Lý Hạo hơi thất vọng, hắn không nói gì thêm, chỉ vung tay lên rồi đạp không rời đi. Hắc Báo ở trong biển cấp tốc vượt sóng đuổi theo, dưới chân nó dường như có sóng nước chập trùng, cảm giác rất giống diễn hóa thế Cửu Đoán Kình.

Cẩu tử này kể cũng lạ, Ngũ Cầm Thuật thì chỉ học được một tí da lông, nhưng đối với Cửu Đoán Kình thì có vẻ nó đã tu luyện đến trình độ cực kỳ cao thâm.

Một người một chó cấp tốc tiến lên.

Một mực bay vọt hơn mười dặm, cuối cùng Lý Hạo đã thấy được một chiếc thuyền lớn khác.

Bấy giờ, trên chiếc thuyền này cũng có cờ xí tung bay, nhưng bọn chúng lại không phô trương chong đèn đuốc sáng trưng, cả chiếc thuyền chìm trong bóng tối, nhưng trong mắt Lý Hạo thì lại thấy ít nhất phải có trên trăm chùm sáng đang chiếu rọi!

Khoảng trăm vị cường giả siêu năng.

Cảm giác chất lượng đều rất cao.

Đám hải tặc trước đó có cả Tinh Quang sư, nhưng nơi này thì yếu nhất cũng đã là Nguyệt Minh, đại bộ phận đều là Nhật Diệu, còn có ba vị cường giả Tam Dương.

So với mấy trăm tên hải tặc ở thuyền của Hải Sa thì nhân số nơi đây tuy ít, bù lại thực lực tổng thể đều cao hơn nhiều.

Bạch Sa đạo!

Nhìn thấy lá cờ kia đang đón gió tung bay, Lý Hạo liền biết đây cũng là Bạch Sa đạo, không nghĩ tới đối phương một trước một sau lại cử tới hai chi Bạch Sa đạo, một vị Húc Quang trung kỳ, một vị Húc Quang hậu kỳ.

Đúng là quá coi trọng Ngân Nguyệt!

"Giết sạch bọn chúng!"

Lý Hạo thì thầm với Hắc Báo, sau một khắc, hắn vô thanh vô tức hạ xuống chiếc thuyền kia.

Tựa như sát thủ ẩn mình, Lý Hạo cấp tốc khóa chặt một vị Tam Dương, một kiếm cứa ngang, người nọ đứt cổ ngay tức thì!

"Kẻ địch tập kích!"

Tiếng báo động bén nhọn lập tức vang lên!

Lý Hạo lại giống như vương giả trong màn đêm đen, cứ thế du đãng ở trong thuyền, một kiếm liên tiếp một kiếm.

Thân là võ sư, trên người còn mặc ngân khải, đám hải tặc này căn bản không nhìn thấy hắn, chỉ khi nào Lý Hạo giết người thì bọn chúng mới phát giác hắn đang ẩn nấp ở đâu.

"Địch nhân quá mạnh, trốn đi!"

Có người rống to rồi nhảy xuống nước, có điều vừa nhảy xuống chưa được bao lâu thì đã biến mất.

Hắc Báo được giao nhiệm vụ canh giữ ở dưới, kẻ nào nhảy xuống biển lập tức bị nó lao lên cắn xé, rất nhanh đã giết được không ít tên.

Có người bay lên trời, nhưng sau một khắc, kiếm mang lấp lóe, thi thể liền rơi xuống.

"Chúng ta là Bạch Sa quân. Là vị cao nhân nào…"

Phốc phốc!

Lời còn chưa dứt thì thân thể đã chia năm xẻ bảy.

Lý Hạo cười lạnh, Bạch Sa quân ư?

Một đám đạo phỉ giết người cướp của mà còn dám tự xưng là ‘quân’?

Nực cười!

Bình Luận (0)
Comment