Vì sao?
Kỳ thật những gì Lưu Long nói, hắn đều nghe hiểu, nhưng hắn càng hy vọng rằng mình chẳng hiểu gì còn hơn.
Không nên như vậy!
Lâm Giang vô năng, không thể chống lại hải tặc, để tiểu trấn bị phá diệt, dân chúng tử thương vô số. Mấy nữ nhân này bị bắt đi, bị hải tặc chà đạp, bây giờ may mắn nhặt về một cái mạng, thế mà Lâm Giang hoàn toàn không lấy đó làm quyết tâm để đối phó với hải tặc, ngược lại còn quay đầu chĩa mũi giáo về phía những cô gái yếu đuối vô tội này sao?
Bất quá… Lý Hạo đã hiểu.
Vốn dĩ trước đây hắn còn cho rằng Ngân Nguyệt quá phế, khi Ngân Thành gặp phải nguy cơ bị đồ diệt mà Tuần Dạ Nhân cũng chỉ cử một vị Nhật Diệu đến, lúc ấy hắn đã nghĩ hệ thống siêu năng của Ngân Nguyệt đúng là phế vật.
Nhưng hôm nay nhìn lại thì…
Lý Hạo bất chợt cười tự giễu một tiếng.
Thì ra đây là một thời đại mà chúng ta sẽ so xem ai nát hơn ai. Có điều so sánh với người hàng xóm sát vách thì có vẻ Ngân Nguyệt thật sự không tệ, nếu không muốn nói là cao tầng Ngân Nguyệt còn đang làm rất tốt. Hải tặc có người đánh, siêu năng cảnh nội có người quản, dân sinh cũng có người xử lý, hết thảy đều đang vận hành rất ổn định.
Thời điểm xem cổ thư, hắn vẫn luôn cảm thấy Ngân Nguyệt có chút âm u đầy tử khí, một chút sức sống không có.
Nhưng giờ phút này. . . Dù hắn chưa từng tới Lâm Giang thì vẫn cảm thấy hẳn là Ngân Nguyệt tốt hơn nhiều so với địa phương này.
Đúng là nực cười!
Hắn không nói chuyện mà chỉ lặng lặng cất bước đi xuống, đi vào khoang thuyền tràn đầy thi thể dưới kia. Bên trong có rất nhiều thi thể của cả người bình thường, võ sư, Siêu Năng Giả, thậm chí là… thi thể tiểu hài tử.
Hầu hết bọn họ đều bị móc rỗng nội phủ.
Lý Hạo đứng giữa đống xác chết, cứ thế yên lặng quan sát.
Đây là thời đại thối nát gì chứ?
Người giết người. . . Thủ đoạn đều vô cùng tàn ác!
"Oa. . ."
Một tiếng tiếng nấc chói tai chợt vang lên khiến Lý Hạo bừng tỉnh.
Hắn vội đi về phía trước, mắt thấy có một cái lồng sắt đang giam giữ mấy tiểu hài tử, những đứa trẻ này đều còn rất nhỏ, có đứa thậm chí đang được quấn trong tã lót, vậy mà bọn nhỏ lại giống hệt như một món hàng hóa, tùy tiện bị nhét vào trong lồng sắt, người chen người.
Trong số đó, đã có đứa bé không may chết đi.
Niềm an ủi duy nhất là bên trong lồng vẫn còn rất nhiều hài tử sống sót.
Lý Hạo thấy có mấy đứa trẻ hơi lớn hơn một chút đang vừa bịt miệng, sắc mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, vừa dùng tay che miệng những đứa bé nhỏ hơn đang khóc lóc, như thể bọn chúng đang sợ hãi cái gì đó.
Lý Hạo xuất thủ, bẻ gãy lồng sắt.
Phía trên, những nữ nhân co cụm ở một góc vốn cực kỳ hoảng sợ, có người còn run rẩy tới độ hai chân như nhũn ra, không nói nên lời, nhưng vừa nhìn thấy Lý Hạo bẻ gãy lồng sắt bên này thì không khỏi khiếp vía, vội vàng bò tới chỗ hắn.
"Quân. . . Quân gia. . . Bọn chúng đều là trẻ con, xin ngài đừng ăn bọn chúng… Ăn ta. . . Ăn ta đi…"
Người nọ run run giọng, rõ ràng là đi không nổi nhưng vẫn cố liều mình leo ngang qua đống xác chết, cấp tốc bò về hướng lồng sắt.
Lý Hạo ngồi xổm xuống, ôm lấy một tiểu hài tử đang ngoác miệng gào khóc.
Quá nhỏ!
Có lẽ chỉ mới được chừng mấy tháng tuổi, răng còn chưa mọc, bấy giờ nó đang quơ quào mút lấy ngón tay của chính mình, hẳn là vì quá đói.
Rất nhanh đã có mấy nữ nhân bò tới, hoảng sợ cầu xin, "Quân gia. . . Là hài tử quá đói bụng. . . Không phải cố ý quấy nhiễu quân gia đâu. . ."
Lý Hạo quay đầu, hắn bế đứa bé trong tay, khó hiểu nhìn các nữ nhân trước mặt, “Ta tới cứu các ngươi, ta là quân nhân, ta đang thủ hộ cho các ngươi, vì sao các ngươi lại sợ ta như vậy?"
Không phải các ngươi nên cảm kích ta sao?
Tuy rằng ta không quan tâm, nhưng… lẽ nào nhìn ta rất ác, tới nỗi khiến các ngươi sợ hãi như vậy?
Mấy nữ nhân vừa bò tới không dám nói lời nào, nhưng có một người tương đối can đảm, dám từ trong tay Lý Hạo đoạt lấy đứa bé, sau đó không để ý Lý Hạo đang ở đây, cấp tốc trút bỏ y phục, cho hài tử đang đói khát kia bú sữa.
Đáng thương cho đứa bé là trong tia sữa ấy còn kèm theo cả máu, một đường nàng ta bò đến đây đã dính phải không ít máu tươi ở trên mặt đất.
Tiểu hài tử nho nhỏ được uống sữa, cuối cùng cũng nín khóc, bất quá sữa lại rất ít, cô nương này gặp phải kinh hãi quá lớn, ảnh hưởng tới tâm lý, không cách nào tiết thêm sữa được nữa.
Thấy đám hài tử trong lồng sắt vẫn đang nép vào một góc, cả người run lẩy bẩy, Lý Hạo thật sự muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói cái gì, hắn thở dài, đoạn bảo: "Hồng Thanh, Liễu Diễm, mấy vị nữ binh toàn bộ cởi hắc khải, tới tâm sự với các nàng ấy đi!"
Dứt lời hắn liền đứng dậy rời đi.
Một cỗ Kiếm năng lẳng lặng tràn lan khắp tứ phương, không có Kiếm năng thì có lẽ những người này đều sẽ bị chết cóng. Gió biển ban đêm gào thét thật sự rất rất lạnh.
Liệp Ma đoàn bắt đầu quét dọn chiến trường, mấy vị nữ binh thì nhanh chóng đi tới bên cạnh những nữ thôn dân kia.
Nhìn thấy mấy người Liễu Diễm, bọn họ đều thấy ngoài ý muốn, có điều sự hoảng sợ và e ngại đã ít nhiều giảm đi một chút.
. . .
Lý Hạo đi ra khỏi khoang thuyền, bên ngoài mọi người vẫn đang cấp tốc thanh lý chiến trường.
Lý Hạo không nói chuyện, chỉ im lặng dò xét một phen, sau đó hắn chui vào trong biển, một lát sau, từng đạo hắc khải được hắn lần lượt ném lên thuyền. Trong trận chiến ban nãy có hơn mười vị võ sư bị đánh rớt xuống nước, thậm chí có vài vị còn đang hôn mê.
Lý Hạo mà không đi tìm thì bọn họ nhất định sẽ chết ở dưới biển.
Vân Dao bận bịu tiến hành chữa thương cho mọi người.
Một lát sau, Lưu Long trở về, thở dốc nói: "Chúng ta đã giết chừng hơn 500 tên Siêu Năng Giả, số lượng cụ thể thì không dễ thống kê, thu được 9 chiếc nhẫn trữ vật."
"Trong khoang thuyền có một gian phòng tương tự với khố phòng của chúng ta, bên trong chứa một ít Thần Năng Thạch. Bọn chúng không đặt vào nhẫn trữ vật, có lẽ đấy là tài nguyên chung."
"Chúng ta thu thập được khoảng hai vạn khối năng lượng thần bí, đáng tiếc có không ít năng lượng bị tràn lan ra ngoài, bằng không đã thu được càng nhiều hơn. Ngoài ra còn có thi thể rơi vào trong biển, tạm thời chưa tìm được hết."
Hai vạn khối năng lượng thần bí đều là do những tên Siêu Năng Giả này tự mang.
Cụ thể thu hoạch được bao nhiêu thì còn phải đợi xem nhẫn trữ vật của bọn chúng.
Lý Hạo đang giữ hai cái nhẫn, đều là của cường giả Húc Quang.
Mà Lưu Long thì thu được tổng cộng 9 cái, xem ra thu hoạch chuyến này của bọn họ sẽ không ít.
Có điều hiện tại Lý Hạo không quá để ý đến chuyện này, hắn chỉ đang bận tâm về thái độ của những người phụ nữ kia, "Lão đại, Ngân Thành tuy nhỏ, thế nhưng trong mắt rất nhiều người thì cả Tuần Kiểm Ti hay trú quân tại Ngân Nguyệt đều đáng tin cậy. Phàm là gặp phải chuyện gì nguy hiểm, nhìn thấy Tuần Kiểm Ti hoặc quân nhân thì hẳn là nên vô cùng kích động mới đúng. Rốt cuộc… Tại sao lại như vậy?"