Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 869 - Chương 869: Chém Giết

Chương 869: Chém Giết Chương 869: Chém Giết

Lý Hạo cấp tốc trở về.

Giờ phút này, tình trạng chiến đấu trên boong thuyền cũng đang cực kỳ căng thẳng, không ngừng có người bị giết, cũng có thành viên của Liệp Ma đoàn bị đánh bay, rơi vào trong biển, không rõ sống chết.

Chính vì vậy mà ngay khi thấy Lý Hạo xuất hiện thì cả đám hải tặc đều hoảng sợ.

Thủ lĩnh đâu rồi?

Sau một khắc, một đạo kiếm quang lấp lóe, một tiếng ầm vang, một vị Tam Dương vốn đang vây giết Lưu Long bị một kiếm này trực tiếp xé rách. Rất nhanh, kiếm mang lại lóe lên, một vị Tam Dương khác hoảng sợ rống to, thế nhưng gã cũng giống hệt như người ‘đồng nghiệp’ trước đó, khó thoát khỏi cái chết!

"Trốn mau!"

Đám hải tặc gào thét, chỉ khi cả tập thể cùng trốn chạy thì may ra mới có chút hy vọng tìm đường sống sót mỏng manh từ trong tay vị kiếm khách này.

"Giết sạch bọn chúng, một tên cũng không được để lại!"

Thanh âm Lý Hạo truyền vang, kiếm khí tung hoành thiên địa, tiếng xé gió ong ong không ngừng!

Huyết nhục văng tung tóe!

Tuy rằng không ít tên hải tặc đã bị giết, nhưng đám gia hỏa này vẫn đang chiếm ưu thế, nếu quyết tâm thì vẫn có thể chiến một trận ra trò, nhưng hiện tại thấy Lý Hạo xuất hiện mà thủ lĩnh thì đã biến mất, đám hải tặc này tức thì bị mất đi ý chí chiến đấu, không còn ai nghĩ tới việc liều mạng đối chiến mà chỉ lo bỏ chạy tán loạn!

Đại lượng Siêu Năng Giả dồn dập đào vong.

Lý Hạo liên tục vung kiếm, hầu hết là một kiếm một mạng, nhưng cũng có đôi khi một kiếm thậm chí giết chết mấy tên Siêu Năng Giả. Trong chớp mắt, dưới sức mạnh của kiếm khí, tối thiểu trên trăm tên Siêu Năng Giả đã bị hắn giết chết ngay tại chỗ, khiến cả đám không còn chút đấu ý nào!

Sĩ khí của các thành viên Liệp Ma đoàn cũng vì thế mà tăng vọt.

Mọi người nhao nhao xuất thủ!

Thoáng cái lại có thêm một đám Siêu Năng Giả bị xử lý.

"Đầu hàng, ta đầu hàng. . ."

Có tên Nhật Diệu quỳ xuống đất, rống to cầu xin tha thứ, không có chút uy nghiêm nào của một vị cường giả, chỉ còn lại sự khiếp sợ vô biên.

Không ít người nhìn về phía Lý Hạo. . .

"Giết!"

Lý Hạo gằn giọng, một kiếm xuyên thủng thân thể tên Nhật Diệu kia. Chứng kiến cảnh tượng này, đám hải tặc còn lại triệt để tuyệt vọng, có người phẫn nộ hét: "Liều mạng với bọn chúng đi!"

"Giết!"

". . ."

Trong chớp mắt, người vừa lớn tiếng hô hào đó đã bỏ mạng dưới kiếm khí của Lý Hạo.

Lý Hạo cầm kiếm, không ngừng truy sát địch nhân.

Mặc dù thế công kích của hắn rất mãnh liệt nhưng vẫn có một ít Siêu Năng Giả kịp nhảy vào trong biển, có điều Lý Hạo hoàn toàn không thèm để ý, một kiếm giết vào trong nước khiến huyết dịch tràn lan.

Nực cười, chùm sáng hiển hiện rõ nơi đó, các ngươi tránh kiểu gì?

Coi như thật sự có kẻ nào đủ lợi hại, có thể tránh thoát được ánh mắt của Lý Hạo thì cũng chưa chắc đã tránh nổi cái mũi cực thính của Hắc Báo.

Giết chóc tiếp tục!

Một mực chém giết suốt năm sáu phút đồng hồ, cuối cùng giết tới nỗi đến Lý Hạo cũng muốn buông tay, bấy giờ, bốn phía đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng thở dốc kịch liệt vang lên bên tai mọi người.

Thây phơi khắp đồng!

Nước biển xung quanh thuyền lớn đều bị nhuộm thành màu đỏ.

Năm sáu trăm tên Siêu Năng Giả, chỉ có một số ít là trốn được xuống biển, còn lại đều bị giết chết toàn bộ.

Có điều những kẻ kia thật sự có thể trốn qua một kiếp sao?

Lý Hạo dõi mắt nhìn ra nơi xa, vừa kịp thấy một chùm sáng bị dập tắt ngóm trong vô thanh vô tức!

Hắc Báo mặc dù là chó nhưng thủy tính lại không tệ. Kể cả Siêu Năng Giả hệ Thủy khi lặn xuống nước mà gặp phải Hắc Báo thì cũng bị vồ chết ngay lập tức.

Hắc Báo sở hữu cái mũi đặc biệt linh mẫn, tính ra chẳng kém gì đôi mắt đặc thù của Lý Hạo.

. . .

Lý Hạo đi một vòng quanh boong thuyền, chất lượng của chiếc thuyền lớn này khá tốt, nhiều Siêu Năng Giả chiến đấu như vậy mà đến bây giờ còn chưa bị tổn hại triệt để.

Trong khoang thuyền cũng là cảnh tượng thi thể khắp nơi.

Có điều vừa tiến vào trong, Lý Hạo đã nghe thấy tiếng khóc lóc thút thít. Hắn nhìn qua một hướng, không nghĩ tới vẫn còn hơn mười nữ nhân sống sót, giờ phút này, bọn họ đang trốn ở một góc hẻo lánh, các cô gái run lẩy bẩy, chỉ dám thấp giọng khóc nức nở.

Lý Hạo gỡ lớp áo giáp xuống, lộ ra gương mặt, hắn nhìn về phía các nàng, ngữ khí uy nghiêm: "Ta là Lý Hạo, là phó bộ trưởng của Tuần Dạ Nhân tại Ngân Nguyệt kiêm thiên phu trưởng của Võ Vệ quân. Ta phụng mệnh tuần tra hải vực, tiêu diệt toàn bộ hải tặc! Bọn ta là người của quân đội!"

Các nàng chưa hẳn đã biết Tuần Dạ Nhân hay Võ Vệ quân là cái gì, nhưng quân đội thì các nàng đều biết.

Nào ngờ lời này vừa nói ra, những người đang co cụm đằng kia càng thêm run rẩy.

Sắc mặt Lý Hạo biến hóa, tâm tình thoáng cái trở nên nặng nề.

Đây là. . . Vì sao?

Giờ khắc này, dường như hắn đã minh bạch cái gì đó.

Trong đám người, có một cô gái lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Lý Hạo, thế nhưng thấy Lý Hạo nhìn lại mình thì lập tức cúi đầu, bị dọa cho toàn thân run run, "Vị quân gia này. . . Chúng ta. . . Chúng ta cái gì cũng không biết. . . Chúng ta. . . Chúng ta cái gì cũng không thấy. . ."

Quân đội thế mà lại không mang tới cho các nàng cảm giác an toàn, mà là. . . Càng đáng sợ hơn!

Lý Hạo biết, những người trước mặt hẳn là đến từ tiểu trấn đã bị diệt - Lâm Giang.

Có điều dưới tình huống hiện tại, Lý Hạo hắn đã cứu được các nàng, vậy mà các nàng chẳng những không hề thấy cảm kích vì còn sống sót sau tai nạn, mà ngược lại còn có vẻ kinh sợ, hoảng hốt hơn.

Vì cái gì?

Chẳng lẽ đến quân đội cũng không đủ uy nghiêm và độ tín nhiệm trong lòng các nàng?

Lẽ nào tình hình Lâm Giang bên kia còn phiền phức hơn cả Ngân Nguyệt?

Dân không tin binh, thế đạo này đã đến độ đáng buồn như vậy rồi sao?

Hắn bỗng nghĩ tới Chiến Thiên quân, chắc hẳn năm đó khi Chiến Thiên quân xuất kích thì sẽ không gặp phải tình huống như vậy, tuyệt đối sẽ không.

"Ta là đoàn trưởng Liệp Ma đoàn!"

Lý Hạo nhìn các nàng, dịu giọng nói: "Ta đến để đưa các ngươi trở về, ta đã biết việc tiểu trấn bị phá, nhưng có lẽ vẫn còn có người sống sót. . ."

"Không. . . Không quay về. . ."

Bỗng nhiên có người quỳ xuống, khóc nức nở, thanh âm sợ hãi: "Không cần. . . Quân gia không cần đưa chúng ta trở về. . . Chúng ta. . . Chúng ta chỉ muốn sống sót. . . Ta còn có đứa bé. . . Trở về đó thì ta không còn đường sống nữa. . ."

Lý Hạo giật mình.

Hắn ngơ ngác nhìn nữ nhân kia, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lời như thế nào.

Lưu Long đứng bên cạnh truyền âm cho hắn, "Lâm Giang tương đối cổ hủ, phong kiến. Những nữ nhân này đã bị hải tặc bắt đi, dù trong nhà còn có người sống thì nếu các nàng trở về cũng chỉ có một con đường chết."

Lý Hạo kinh ngạc nhìn Lưu Long.

Lưu Long nói tiếp, "Chưa kể thôn trấn đã bị diệt, Lâm Giang bên kia mà thấy bọn họ còn sống thì có lẽ sẽ vu rằng những người này cấu kết với hải tặc, hoặc là thám tử do bọn hải tặc cài vào. Tuyệt đối không thể đưa họ quay về, trở về thì đúng là bằng lấy mạng bọn họ. Ta nhìn thấy khoang thuyền bên dưới còn có một số hài tử, khả năng cao là con của những nữ nhân này. Đoàn trưởng. . . Không thể tùy tiện đưa các nàng trở về được đâu!"

Lý Hạo thất thần, không lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment