Lão sư đã cho hắn một ít lý luận dẫn đường. Tiếp theo, nhiệm vụ của Lý Hạo là phải vượt qua một cửa ải khó, ví dụ như làm sao dùng được lực lượng bên trong khóa siêu năng để đi nuôi ngũ tạng và uẩn dưỡng thế, không thể để nó ăn mãi không nhả ra như vậy được.
Bằng không, nếu cứ ăn mãi như thế, ngoại trừ Huyết Thần Tử và ngoại trừ mình có thể ngoài định mức mượn dùng Kiếm năng để cường hóa, chẳng lẽ võ giả bình thường đều không có tư cách tiến giai cảnh giới Uẩn Thần?
Lão sư từng nói, chỉ khi tất cả mọi người đều có thể cùng tu luyện theo một con đường thì đấy mới thực sự là con đường đúng đắn của võ đạo, là một cảnh giới được công nhận.
Cho nên trước mắt trong cảnh giới của võ sư, Đấu Thiên đã là cao nhất, còn những con đường vượt trên nó đều không phải con đường thông thường. Uẩn Thần cảnh cũng chỉ là khái niệm mà Viên Thạc và Lý Hạo đang nghiên cứu, những người khác đều không thể Uẩn Thần.
"Mấu chốt của vấn đề vẫn nằm ở chỗ khóa siêu năng."
Lý Hạo thầm nghĩ, giờ phút này hắn đã ăn kha khá Uẩn Thần quả, tứ thế đều cường đại hơn một chút, nhưng Lý Hạo vẫn thấy chưa đủ.
Tứ thế lớn mạnh hơn một khoảng, nếu cả nhục thân cũng cường đại đến trình độ vạn phương thì có lẽ hắn sẽ vượt qua Hải Sa, nhưng nếu gặp phải Húc Quang hậu kỳ thì Lý Hạo vẫn không bằng đối phương.
Mà Vô Diện Sa chính là Húc Quang hậu kỳ, nếu Bạch Sa không phải là đỉnh phong, hơn nữa lại cùng Kim Điêu bọn chúng rơi vào thời kỳ thuế biến (lột xác) thì… Có điều Lý Hạo lại cảm thấy khả năng đây là thời kỳ thuế biến không lớn lắm.
Giai đoạn hiện nay hình như chỉ có đám người Hồng Nhất Đường là đang rơi vào thời kỳ này. Bọn họ không cởi bỏ niêm phong trước đó, bộc phát ra lực lượng cực hạn, không sai biệt lắm liền rơi vào thời kỳ lột xác.
Nếu lấy thực lực của một mình Lý Hạo thì không cách nào địch nổi Bạch Sa.
Về phần Hắc Cẩu cũng vậy, nếu chỉ đơn độc giao thủ thì chưa chắc nó có thể giết Húc Quang hậu kỳ, nhưng hẳn là nó đã tiếp cận cấp độ này. Không đánh chính diện mà đánh lén thì có thể giết chết đối phương.
Tính ra thì Hắc Cẩu mạnh hơn mình một chút, nhưng có lẽ không mạnh hơn quá nhiều. Cho nên việc hắn và tiểu cẩu liên thủ với nhau để giết cường giả Húc Quang hậu kỳ là một thành tích rất khó lặp lại được.
"Huống chi cũng đâu phải kẻ địch chỉ có một vị Húc Quang, bọn chúng còn có Tam Dương. Phải biết kiến nhiều thì cắn chết voi, thế nên hiện tại mà đi tìm Bạch Sa đạo gây chuyện chính là đi chịu chết."
Lý Hạo nhẹ nhàng múa tiểu kiếm, thanh kiếm lướt qua nhẹ như lá liễu tung bay, có điều Lý Hạo lại khẽ cau mày. Liễu Nhứ kiếm cần cảm ngộ Mộc thế, hắn cảm thấy muốn luyện thành thì phải tiêu hao rất nhiều thời gian.
Bởi vì sau khi tứ thế của hắn càng thêm cường đại thì việc dùng Liễu Nhứ kiếm sẽ khiến hắn luôn cảm thấy có phần không được tự nhiên.
"Ngũ Cầm thuật. . ."
Lý Hạo lại nghĩ tới Ngũ Cầm thuật, tính ra thì Hươu thế của Viên Thạc sẽ tương ứng với Mộc thế.
Nhưng rốt cuộc làm sao Hươu thế có thể tương ứng với Mộc thế thì Lý Hạo không rõ. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, tuy là sư đồ nhưng nhiều lúc Lý Hạo vẫn bất đồng quan điểm với lão sư của mình. Hắn cảm thấy đối với Hươu Doanh thuật thì tương ứng phải là Phong thế mới phải.
Hắn thật sự không thể hình dung ra sự tương đồng giữa Hươu thế và Mộc thế, không thể bởi vì Hươu ăn cỏ cho nên người liền nói người ta là thuộc tính Mộc chứ?
Cho nên muốn tường tận những vấn đề này thì cần tự mình đi cảm ngộ.
Giống như Viên Thạc là Thủy Lão Hổ, trong khi Lý Hạo lại là Hỏa Lão Hổ.
"Nếu là Vượn thuật tương ứng với Mộc thế thì kể ra ta còn có thể hiểu được một hai, dù sao thì Vượn cũng hay leo cây, lại còn là chuyên gia đi lại giữa núi rừng."
Lý Hạo nghĩ đến đây thì không khỏi bật cười. Thôi, không tiếp tục đào sâu vấn đề đó nữa, trước hết cứ tiếp tục đọc sách, có lẽ trong quyển sách xưa này có thể mang đến cho mình một chút cảm ngộ.
. . .
Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn mờ tối.
Thế nhưng ông chủ của quán rượu nhỏ này không dám đi lên thúc giục vị khách nhân một mình chiếm lấy gian phòng tốt nhất kia. Đừng đùa, ông chủ nhận ra hắn là ai, vuốt mông ngựa còn chẳng kịp chứ đừng nói tới việc dám đuổi người.
Đương nhiên, trong lòng không nhịn được âm thầm oán hận đối phương một phen.
Quá keo kiệt rồi!
Ngồi cả ngày mà chỉ gọi có một bình rượu và một ít bánh ngọt… Dù sao ngươi cũng là đại nhân vật mà, lẽ nào lại nghèo tới như vậy?
Nếu không phải e sợ đối phương cảm thấy mình xem thường hắn thì ông chủ đã muốn đưa một ít hoa quả lên tặng. Ngồi suốt thời gian dài như thế mà chỉ kêu có ít đồ, đúng là kẹt xỉ!
Thẳng đến khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, sắc trời đen nhánh, toàn bộ đèn đường bên ngoài đều sáng lên thì lúc này Lý Hạo mới lò dò đi xuống.
Ông chủ quán rượu vội vàng tiến lên săn đón: "Tướng quân, có muốn ăn chút gì không?"
"Không cần."
Lý Hạo mỉm cười, lấy ra một tờ tiền trị giá 100 Tinh tệ: "Một bầu rượu, một phần trà bánh, đủ chưa?"
". . ."
Ông chủ câm nín, đủ thì cũng đủ đấy, thế nhưng… Ngươi không tính tiền phí thuê phòng à?
Thôi được rồi, thôi được rồi!
"Đủ rồi tướng quân, còn dư nữa là."
"Nên vậy, ngươi làm ăn cũng không dễ dàng gì mà."
Lý Hạo trả tiền rồi rời đi, lúc ra khỏi quán rượu, hắn âm thầm cảm khái một tiếng. Mức giá tiêu phí ở Nam Độ thật là cao, thế mà tốn hẳn 100 Tinh tệ, lại nghĩ tới mấy tháng trước khi hắn còn là Tuần kiểm, lúc hắn còn là nhân viên thực tập chỉ được phát có 1000 Tinh tệ mỗi tháng.
Tính ra thì uống có mỗi 10 bình rượu là xem như bay sạch tiền lương.
Lý Hạo lắc đầu, khó trách nơi đây có thể nuôi dưỡng tới 30 triệu người, mức chi phí thật là cao, đều đủ để ta ăn một bữa ngon lành tại Ngân thành rồi còn gì.
Đi ra khỏi quán rượu, Lý Hạo cũng không gấp gáp đi đến bên bờ biển mà là đi dạo một vòng trong thành. Khó khăn lắm mới có được dịp nhàn rỗi cũng như tâm tình thư thái như bây giờ, xem như mở mang thêm kiến thức về những chốn ăn chơi tụ tập của Nam Độ một chút cũng không tệ, ít nhiều có thể khiến tinh thần thả lỏng hơn.
So với Nam Độ và trấn nhỏ Lâm Giang mà hắn đã tận mắt nhìn thấy hôm nay, Lý Hạo bất giác mỉm cười, trước kia không có cảm thụ gì, nhưng nay có cái để so sánh mới thấy Ngân Nguyệt vẫn còn rất tốt.
. . .
Một ngày này, Lý Hạo thong thả đi dạo tại nội thành Nam Độ. Cùng lúc đó, các thành viên của Liệp Ma đoàn cũng đang ăn uống thoải mái, mặc sức tiêu sái một phen.