Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 889 - Chương 889: Cảm Ngộ Thế

Chương 889: Cảm Ngộ Thế Chương 889: Cảm Ngộ Thế

Một ngày phóng túng.

Ngày hôm sau, mọi người tề tụ ở bờ biển.

Hồng Thanh và Hồng Hạo còn chưa trở lại, Kiếm Môn ở khá xa, bất quá ngồi xe đi đường thì cả đi cả về cũng chỉ chừng hai ngày.

Hiện tại ngoại trừ bọn họ thì những người khác đều đến.

Lý Hạo quan sát một vòng, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Ở nơi đây không ít người đều có thế khá yếu ớt dao động, cái này kỳ thật còn chưa tính là thế, nó tương tự như ngày đó khi Lý Hạo cảm ngộ Đại Địa Chi Thế vậy, chỉ là có hình thức ban đầu, đại biểu chân chính rằng ngày cảm ngộ thế sẽ không xa.

Rất nhanh, những người này đều có thể bước vào Phá Bách viên mãn.

Bên phía Kiếm Môn, bốn năm người đều có loại tình huống này.

Tuần Kiểm ti có mấy vị mang dấu hiệu này, Liễu Diễm, Ngô Siêu, Trần Kiên cũng mơ hồ có thể cảm nhận được một chút hình thức ban đầu của thế.

Lý Hạo nhẹ nhàng thở ra.

Hiệu quả không tệ.

Chiến đấu quả nhiên mới là thủ đoạn tốt nhất cho võ sư tu luyện.

Qua mấy ngày, đoàn đội nho nhỏ này có lẽ sẽ xuất hiện thêm 10 vị Phá Bách viên mãn.

Muốn tiến vào Đấu Thiên thì cần thế lớn mạnh hơn mới được.

Trừ thế ra thì những điều kiện khác của mấy người này đều đạt tiêu chuẩn, nhục thân, ngũ tạng, khí huyết hay xương cốt của họ đều vượt qua võ sư bình thường vấn đề hẳn không lớn.

50 người, một phần năm trở thành Phá Bách viên mãn đã rất tốt rồi.

Phải biết, Võ Vệ quân thành lập nhiều năm cũng chỉ có một phần mười là Phá Bách viên mãn, mà rất nhiều người đều cần thông qua Ngộ Đạo Cổ Binh mới có thể tấn cấp.

"Phóng túng một ngày, cũng nên đi rồi."

Lý Hạo nhìn về phía mọi người: "Chúng ta về Bạch Nguyệt thành chỉnh đốn ba ngày, trong thời gian này, ta sẽ giao toàn bộ Ngộ Đạo Cổ Binh mà Võ Vệ quân tồn lưu cho mọi người, cảm ngộ hay là không do mọi người tự lựa chọn. Thế trong những cổ binh này chưa hẳn đã phù hợp với tâm ý của mọi người, chỉ có thể làm tham khảo, nhưng đối với việc cảm ngộ thế vẫn có trợ giúp lớn."

"Ba ngày sau. . . Ta sẽ mang mọi người cùng thăm dò di tích!"

Lý Hạo lại nói: "Trong vòng mười ngày, chúng ta nhất định phải ra biển lần nữa! Bây giờ Bạch Sa đạo đại khái đang ở giai đoạn chỉnh hợp hỗn loạn, theo lý mà nói, lúc này chúng ta tìm chúng có lẽ sẽ chiếm được chút lợi lộc, nhưng trong mắt ta đó là chuyện không trọng yếu, chỉ cần thực lực mọi người tăng lên, chẳng cần sợ bọn họ chỉnh hợp hoàn tất."

Lúc này, hắn có hai lựa chọn.

Thứ nhất, đi tìm Bạch Sa đạo, chủ động gây chuyện, tiến hành săn bắn, tốc độ Thần Chu của hắn rất nhanh, có lẽ có thể thu được chút tiện nghi.

Thứ hai, trở về thăm dò di tích mà Kim Thương lưu lại.

Lý Hạo lựa chọn cách thứ hai.

Bạch Sa đạo ngay tại nơi đó, hắn chẳng cần phải vội, mấy ngày tới, bọn hắn không dám tùy tiện hành động, tối thiểu cũng phải chờ thêm một thời gian, nếu không hắn cũng lo lắng Ngân Nguyệt cố ý chế tạo bẫy để hại mình.

Cho nên, thừa dịp khe hở này, Lý Hạo muốn đi thăm dò di tích mà Kim Thương để lại kia.

Có lẽ sẽ có một ít thu hoạch.

Giờ Lý Hạo không tiện đụng tới di tích Chiến Thiên thành, bên đó có Chiến Thiên quân cường đại, ngoài ra tám đại thành đều là của mình, đừng đào lung tung thì hơn.

Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ riêng của hắn.

Lý Hạo cười nói: "Có vài người còn chưa từng vào di tích, đi xem một chút cũng tốt, tăng thêm ít kiến thức, nếu vận khí tốt có lẽ còn có thu hoạch, vận khí không tốt, có lẽ cũng sẽ gặp nguy hiểm nhưng võ sư chung quy vẫn cần phải mạo hiểm."

Không ai có ý kiến.

Chỉ có sự hưng phấn!

Những người này phần lớn chưa từng vào di tích, chỉ có một vài vị từng có may mắn này, họ đều biết di tích chứa nhiều bảo vật, nhưng rốt cuộc di tích trông ra sao thì đúng là không mấy ai quá rõ ràng.

"Ba ngày này, mọi người cố gắng tăng cường chính mình, cảm ngộ thế là một đạo khảm to lớn! Chỉ khi cảm ngộ thế thì mọi người mới có thể đi càng xa, nếu chậm chạp không cách nào cảm ngộ. . ."

Lý Hạo nhìn về phía mọi người, trầm mặc một hồi mới nói: "Sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải! Phá Bách quá yếu, cảm ngộ thế có thể phá vỡ giới hạn thân thể, ngươi có thể đi rất nhiều con đường, tỉ như học Nam Quyền, học Kim Thương, học sư phụ ta. . . Dù sao cũng có rất nhiều lựa chọn."

Nhưng nếu không cảm ngộ thế, vậy thì cả một đời sẽ kẹt tại nơi này, mạnh hơn nữa thì ngươi cũng chỉ là Phá Bách, giới hạn của thân thể chưa đánh phá, có thể đối phó Nhật Diệu đã là cực hạn.

Dưới thế cục hiện tại, Phá Bách mà không có giáp đen trên thân, chỉ sợ ngay cả việc chiến đấu tiêu diệt hải tặc đều không thể tham dự vào.

Lời này vừa nói ra, mọi người bỗng nhiên dâng lên cảm giác nguy cơ!

Chậm chạp không vào Phá Bách viên mãn, tiếp tục như thế, đoàn đội này còn có vị trí của họ sao?

Đoàn đội đích xác đang có rất ít người, chỉ hơn năm mươi người.

Cho nên bây giờ, Lý Hạo có thể hào phóng, thuộc tính gì cũng nguyện ý chia sẻ, Ngộ Đạo Cổ Binh, Thần Năng Thạch, giáp đen gì cũng có phần của họ.

Những người này tiến bộ không nhanh thì chỉ có thể bị đào thải. . .

Không dám tưởng tượng!

Trong nháy mắt, áp lực ép cho người từ phóng túng trở về hiện thực.

Có người chần chờ nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Đoàn trưởng, nếu chúng ta cảm ngộ thế từ trong Ngộ Đạo Cổ Binh, tương lai có phải sẽ bị một ít ảnh hưởng đúng không? Tiềm lực không bằng những người khác sao?"

Lý Hạo suy nghĩ chốc lát bèn đáp: "Không nhất định! Cảm ngộ thế là nước cờ đầu, không có nghĩa là về sau không có khả năng cường đại hơn, cũng không có nghĩa là về sau nhất định sẽ như thế nào như thế nào. Ta cảm ngộ kiếm thế, kỳ thật cũng coi như là một loại Ngộ Đạo Cổ Binh đi."

"Nhưng ngươi cảm ngộ thế từ trong binh khí, chưa chắc cần phải xứng đôi nhất với ngươi."

Giờ phút này, Trần Kiên cũng mở miệng, chất phác nói: "Đoàn trưởng, võ sư hệ phòng ngự như ta chẳng hạn, ta cảm ngộ thế có tính công kích, có phải là cũng coi như phế bỏ phải không?"

Lý Hạo cười: "Ai nói? Thế tồn tại ở tưởng tượng của mình, là một loại tâm linh. Tỉ như Thổ hệ sản sinh ra một ngọn núi, ngươi nói xem núi là công kích hay là phòng ngự?"

Trần Kiên suy nghĩ một phen rồi lắc đầu: "Khó mà nói."

"Đúng, rất khó nói."

Bình Luận (0)
Comment