Lý Hạo cười khẽ: "Dù là kiếm thế cường đại, ai dám nói kiếm thế chắc chắn là tính công kích? Không có phòng thủ ư? Những thứ này đều tồn tại tính hai mặt, không cần ngay từ đầu liền tự mình định nghĩa! Tỉ như, lúc đầu ta cảm ngộ địa thế, suy nghĩ của ta là Trọng Thổ chủ phòng, nhưng về sau, ta biến Địa Kiếm Thế thành tính công kích. . . Chỉ xem ngươi vận dụng như thế nào mà thôi."
Mọi người gật đầu, dường như đã hiểu.
Dù cho còn chưa hiểu rất rõ, nhưng trên đại thể họ cũng minh bạch ý của Lý Hạo, bất kể như thế nào, trước tiên có thể cảm ngộ thế, đánh vỡ hàng rào này, gõ phá bậc cửa Đấu Thiên, về những thứ khác. . . Đơn giản mà nói thì bàn tính sau đi, ngươi bây giờ không nhảy tới, có về sau hay không vẫn là một ẩn số.
Đã như vậy cũng không cần cân nhắc quá nhiều vấn đề tiềm lực gì nữa.
Lý Hạo tiếp tục nói: "Thực lực của mọi người tiến bộ vẫn khá được, bây giờ 10 vị Phá Bách hậu kỳ liên thủ, vận dụng Thập Hoàn Phong Sơn Trận, phối hợp thêm áo giáp cường hãn thì thậm chí có thể chiến một trận với Tam Dương sơ kỳ. Các vị cho ta cảm giác thậm chí không hề thua kém gì một vị Đấu Thiên dẫn đầu chiến đấu. . . thế nhưng vậy vẫn chưa đủ!"
"Chỉ chiến một trận với Tam Dương chứ vẫn không thể giết bọn hắn, bởi vì các ngươi không có thế, không đủ mạnh, uy hiếp không nổi Tam Dương!"
Đám người gật gật đầu, điểm này hiển nhiên bọn hắn cũng biết.
Dù bây giờ liên thủ, dung hợp, đã cường đại hơn nhiều, nhưng bọn hắn khuyết thiếu thủ đoạn tất sát, khi đối phó với Tam Dương sơ kỳ, cố hết cỡ cũng chỉ có thể ngăn chặn đối phương, muốn giết Tam Dương thì hiện tại những người này còn chưa làm được.
Kỳ thật như vậy đã rất nhanh!
Nhưng bọn hắn cũng biết, đây là nhờ có trận pháp và áo giáp trợ giúp, nếu không có trận pháp, không có áo giáp, 10 vị Phá Bách hậu kỳ liên thủ có thể đánh với Nhật Diệu trung hậu kỳ đã là tốt lắm rồi.
Đây mới là chiến lực thực tế.
Đương nhiên, áo giáp, trận pháp cũng là một bộ phận của thực lực, ai bảo người khác không có chứ.
"Mọi người có thể hiểu ý ta thì tốt, hết thảy thuận theo tự nhiên, một số người không cần lo lắng quá mức, lo lắng về Ngộ Đạo Cổ Binh sẽ khiến cho tiềm lực của các ngươi bị hạn chế. . ."
Lý Hạo nói đến đây bèn dừng lại trong nháy mắt, cuối cùng vẫn mở miệng: "Cái gọi là tiềm lực bị ảnh hưởng, không gì ngoài việc khó có thể vượt qua thế do cổ nhân lưu lại. Ta nói lời thật, cơ hội… quá xa vời!"
Lời này rất thực tế.
Kỳ thật Lý Hạo hiểu rõ những thế Ngộ Đạo Cổ Binh lưu lại này sẽ mang đến tai hạ gì.
Mọi người sẽ giống như Kim Thương, sẽ bị thế của cổ nhân bao phủ, không cách nào đánh vỡ, không cách nào vượt qua.
Nhưng nói một câu khó nghe. . . văn minh cổ cường đại như vậy, nhiều chí cường giả đến thế, vậy thì thế có thể tồn tại đến hôm nay hiển nhiên cực kỳ mạnh. Đừng nói bọn họ, ngay cả Lý Hạo cũng không dám hy vọng xa vời rằng mình có thể đi đến một bước kia, vượt qua được các vị tiên tổ.
Hắn cũng cảm ngộ thế của tiên tổ, vậy thì sao chứ?
Chờ hắn đi tới một bước kia đã lại nói!
Hiện tại, hắn còn cách xa đối phương vạn dặm, nói gì tới chuyện cân nhắc, ồ, ta cảm ngộ thế của tiên tổ, về sau không đánh tan được liền trở thành Kim Thương thứ hai. . .
Nực cười!
Bây giờ Kim Thương có thực lực Húc Quang, đương kim võ lâm có bao nhiêu người mạnh hơn ông ta?
Chỉ người kiến thức cao hơn thiên địa mới có thể cảm thấy Kim Thương bị hạn chế.
Đối với mấy vị trước mắt này, có thể siêu việt hơn cổ nhân. . . Lý Hạo cảm thấy rất khó khăn.
Địa Phúc Kiếm nói đừng cảm thấy kim không bằng cổ, nhưng đó là chí hướng của ông ta chứ không phải hiện thực, hiện thực chính là dù cho có là Lý Hạo, nếu không có huyết mạch hay sự tồn tại của Nam Quyền thì hắn cũng chỉ là hạng thường mà thôi.
Lý Hạo nói xong lời này, đám người an tĩnh trong nháy mắt, tiếp theo, bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng hít khí.
"Thì ra là thế. . . Chỉ là không cách nào siêu việt hơn cổ nhân. . . Vậy cũng tốt rồi!"
Hù chết chúng ta!
Còn tưởng rằng cảm ngộ thế từ Ngộ Đạo Cổ Binh, tiến vào Đấu Thiên thì sẽ triệt để không cách nào tiến bộ được nữa, hóa ra không phải vậy.
"Đúng vậy, đoàn trưởng hù chết chúng ta rồi, chúng ta vẫn cho là sẽ kẹt tại Phá Bách viên mãn hoặc là bước vào Đấu Thiên thì sẽ triệt để không còn hi vọng. . . Cổ nhân mạnh cỡ nào chứ, nghe nói một chiêu một thức của cổ nhân đều có thể phá diệt tinh thần. . ."
Đám người ngươi một lời, ta một câu, khiến cho Lý Hạo chỉ biết cạn lời.
Bởi vì lúc trước cũng là Lý Hạo nói, Ngộ Đạo Cổ Binh sẽ tạo thành chút hạn chế và ảnh hưởng về sau với mọi người, dẫn đến mọi người ôm tâm tư mâu thuẫn đối với phúc lợi lớn nhất này của Võ Vệ quân.
Mọi người tình nguyện tự mình chậm rãi nghiên cứu cũng không quá muốn dùng cơ hội cảm ngộ này.
Cho tới giờ khắc này. . . Mọi người mới minh bạch hóa ra chỉ là như vậy?
Thế mà ngươi còn đem ra dọa người?
Lý Hạo thấy thế cũng không phản bác được.
Khi chưa đi đến Chiến Thiên thành, kỳ thật. . . kỳ thật Lý Hạo cảm thấy cổ nhân cũng chỉ là những cường giả trong truyền thuyết, người bình thường hẳn rất nhỏ yếu, hắn đương nhiên cảm thấy mình khẳng định sẽ siêu việt hơn những người bình thường kia. . .
Kết quả, sau khi tiến nhập Chiến Thiên quân, lúc hắn phát hiện những giáp kim giáp bạc kia, dù đến hôm nay đã là vô số năm tháng về sau, giáp bạc bộc phát đều có thể đánh chết Lý Hạo thì hắn bèn hiểu mình đã đánh giá cao bản thân.
Mấy triệu Chiến Thiên quân, ngàn người một đoàn trưởng, ngàn vị đoàn trưởng. . . Nói một cách khác, giai đoạn hiện tại, những đoàn trưởng giáp bạc đã chết kia đều có thể đánh nổ Lý Hạo, cho nên cũng đừng mong gì tới chuyện vượt qua họ.
Trước hết cứ bắt chước, sau đó đuổi kịp rồi mới có thể siêu việt.
Đây mới là con đường của người thời nay.
Lưu Long thấy Lý Hạo xấu hổ thì rất muốn bật cười.
Kỳ thật, ngay từ đầu tất cả mọi người đều có tâm tư này.
Chúng ta còn không thể so với cổ nhân sao?
Thế do cổ nhân lưu lại, chúng ta không cảm ngộ, chúng ta muốn siêu việt hơn. . .