Đến khi bị thực tại vả mặt, mọi người liền hiểu ngươi còn sớm lắm, hiện tại chỉ là bé con tập tễnh học theo, không mau lo học theo để thành người trưởng thành, nhất định cứ muốn phải siêu việt hơn thì ích gì!
Phía dưới có tiếng bàn luận xôn xao, có người nghĩ đến chuyện lần này trở về phải mượn Ngộ Đạo Cổ Binh để xem.
49 vị võ sư, người người đều tiến nhập Phá Bách hậu kỳ, một người một lần, đều được 49 lần.
Ở chỗ Lý Hạo, mạnh nhất là thanh kiếm gãy mà lúc trước Kim Thương để lại cho hắn, thứ ấy có thể cảm ngộ khoảng mười lần, ngoài ra, trước khi Kim Thương đi còn để lại mấy vật yếu hơn một chút, khả năng chỉ có thể cảm ngộ ba, năm lần là sẽ phá toái.
Chưa hẳn đủ cho 49 người dùng.
Bất quá Lý Hạo cũng cân nhắc tới chuyện những người dựa vào bản thân cảm ngộ có lẽ không cần dùng, khả năng sẽ có thể đủ cho tất cả mọi người đều cảm ngộ một lần.
"Đi thôi, lên thuyền, xuất phát! Hồng Thanh sẽ trực tiếp đến Bạch Nguyệt thành, không cần chờ họ!"
Đám người cấp tốc lên thuyền.
Cự Côn Thần Chu cấp tốc phóng đại, chờ mọi người lên thuyền xong thì phóng đi như là tên rời cung, cấp tốc biến mất trên mặt biển.
Bên bờ biển có người đang yên lặng nhìn chăm chú theo hướng họ rời đi.
Hai vị Nhật Diệu của phân bộ Tuần Dạ Nhân cũng đang quan sát, vị siêu năng có niên kỷ hơi lớn hơn cảm khái một tiếng: "Hầu bộ vừa đi, tất cả mọi người đều chẳng có kim chỉ nam, mặc dù Hách bộ là Tam Dương nhưng khi số lượng cường giả tăng nhiều, ông ta cũng không thể mang đến cho mọi người cảm giác an toàn. . . Bây giờ vị này triển lộ hoàn toàn thực lực khi Hầu bộ còn chưa triệt để rời đi, còn có khả năng sát phạt kiên quyết. Ta tin toàn bộ Tuần Dạ Nhân Ngân Nguyệt đều sẽ bình định trong nháy mắt, không sợ xuất hiện nhiễu loạn."
Trước đó, mọi người thực ra vẫn luôn lo lắng, thấp thỏm.
Nhưng rất nhanh, Lý Hạo xuất hiện, xuất trận chém hai vị Húc Quang, đánh giết hơn 500 siêu năng lập tức làm cho tất cả mọi người giữ vững lòng tin rằng Tuần Dạ Nhân Ngân Nguyệt vẫn cường đại như trước.
Ngay lúc này, điều đó cực kỳ trọng yếu.
Mà điểm này Hách Liên Xuyên không cách nào cho mọi người, hiện tại mọi người lại hơi hơi coi thường vị bộ trưởng Tam Dương trung kỳ đó.
Bên cạnh, vị trung niên cười ha hả nói: "Ai nói không phải đâu? Không thể không nói, mắt nhìn người của Hầu bộ quá tốt, trước khi đi để vị này làm phó bộ trưởng, ta thấy vốn nên để hắn làm. . ."
"Khụ khụ!"
Lão nhân ho nhẹ một tiếng: "Hách bộ cũng không tệ, chỉ là thực lực hơi yếu, nhưng Hách bộ làm người rất tốt."
"Đúng đúng đúng!" Trung niên vội vàng gật đầu, điều này cũng không sai, Hách Liên Xuyên làm bộ trưởng vẫn rất ổn, người cũng rất tốt, nhưng vị phó bộ trưởng này cũng nên đứng ra, không thì trong lòng mọi người sẽ bất an.
. . .
Cùng lúc ấy.
Bạch Nguyệt thành.
Trụ sở Tuần Dạ Nhân.
Hách Liên Xuyên phát điên lên: "Hỏi hỏi hỏi, hỏi cái rắm! Ta nào biết được lúc nào Lý Hạo trở về? Từng người đều làm gì thế! Ta còn ở đây, các ngươi hỏi thăm cái rắm ấy, hiện tại lại chẳng có việc lớn gì, các ngươi hỏi toàn cái gì thế kia?"
Ông nổi bão đối với mấy vị Nhật Diệu trước mặt.
Quá khinh người!
Bọn gia hỏa này một ngày đến vấn an nhiều lần, hỏi xem lúc nào Lý bộ trưởng mới trở về.
Hỏi bọn hắn muốn làm gì?
Người này nói nơi nào đó khả năng có cứ điểm của tam đại tổ chức sót lại, cần Lý bộ hỗ trợ.
Người kia bảo Võ Vệ quân còn cần người không, muốn giới thiệu bằng hữu vào.
Không thì sẽ bảo rằng Lý bộ không có khả năng một mực ở lại Võ Vệ quân, dù sao cũng là phó bộ trưởng Tuần Dạ Nhân, cũng nên đến bên này quen biết thêm với mọi người. . .
Hách Liên Xuyên sắp bị làm tức chết rồi.
Coi ta là người chết sao?
Chu bộ trưởng Kim hệ ở bên cạnh cũng đã bước vào Tam Dương, thấy ông nổi giận thì nở nụ cười: "Hách bộ, mọi người cũng là vì yên bình của Tuần Dạ Nhân, Hầu bộ vừa đi, trong lòng mọi người có chút không an ổn. . . Hiện tại thì tốt rồi, Lý bộ chém Húc Quang khiến mọi người an tâm hơn nhiều, có một vị cường giả có thể giết Húc Quang ở đó, cảm giác sẽ khong khác nhiều như khi Hầu bộ còn có mặt, lực lượng xem như vẫn đủ. Bằng không, mọi người thực sự sẽ không dám đi tiêu diệt đám dư nghiệt của tam đại tổ chức. . ."
Đây cũng là sự thật.
Tuy đó là điều rất bất đắc dĩ!
Hách Liên Xuyên tức giận: "Ta không phải Tam Dương trung kỳ à? Đối phó với chút dư nghiệt mà còn không được sao? Xem thường ai đây?"
". . ."
Mọi người không nói lời nào.
Đừng nói, đừng hỏi, hỏi thì… đúng là hơi hơi xem thường.
"Tất cả xéo đi!" Hách Liên Xuyên mắng một trận: "Người trở về ta ắt sẽ nói cho các ngươi biết, hiện tại mau cút, đừng phiền ta!"
". . ."
Một đám người ngượng ngùng rời đi, Hách Liên Xuyên ngồi dựa vào ghế, một mặt bất đắc dĩ.
Tên cháu trai Lý Hạo này, ta nhổ vào!
Lúc tới còn khách khí mở miệng gọi một tiếng Hách thúc, khá lắm, chờ thực lực đi lên, người liền tung bay, đã bảo khi làm đại sự thì nhớ mang ta theo, kết quả hắn lại vô thanh vô tức mà đi mất.
Hiện tại danh tiếng của Ma Kiếm Lý Hạo như mặt trời ban trưa.
Hách Liên Xuyên quá đáng thương, đều sắp biến thành tranh nền, không, phải là lá xanh, cũng không đúng, sắp không bằng lá xanh luôn rồi!
Có đáng giận hay không cơ chứ?
Trong lòng ông hùng hùng hổ hổ, sau một khắc, bỗng nhiên ánh mắt khẽ động, vội vàng nhìn về phía cửa ra vào, lập tức đại hỉ: "Lý Hạo trở về rồi à, nhanh ngồi đi, tới tới tới, ngồi xuống đây trò chuyện. Có mệt không? Có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không, ta mời khách. . ."
". . ."
Lý Hạo mờ mịt nhìn ông, tình huống gì đây?
Nhiệt tình như vậy à?
Hắn vừa thu xếp xong cho những người khác liền trực tiếp tới nơi này.
Nói thế nào thì hắn cũng treo cái danh phó bộ trưởng, cộng thêm trước đó Hách Liên Xuyên nói muốn đi theo mà hắn lại bỏ người ta lại, vốn là muốn mang ông đi nhưng hắn nghĩ lần đầu ra biển chưa chắc đã gặp hải tặc. . . Vốn tưởng Hách Liên Xuyên sẽ ôm một bụng tức giận muốn tìm mình phát tiết. Hiện tại xem ra vẫn được a!
"Hách bộ. . ."
"Gọi ca!"
Mịa nó!
Lý Hạo không phản bác được, nửa ngày sau mới nói: "Đừng, ta. . . ta vẫn gọi Hách bộ đi, không thì gọi bộ trưởng, hay là gọi Hách thúc?"
"Không cần, tùy ngươi là được!"
Hách Liên Xuyên nở nụ cười: "Có bị thương không?"
"Không, khá tốt."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Hách Liên Xuyên hỏi han ân cần: "Vừa trở về à?"
"Đúng, vừa trở về."
"Chuyện kia. . ."