Sau một khắc, Quang Minh Kiếm quát chói tai, phút chốc ba đầu khóa siêu năng tim, phổi, gan bị nàng chặt đứt hơn phân nửa, đến lúc này, nàng hoàn toàn không cân nhắc tới chuyện kéo dài.
Nơi này là Định quốc công phủ.
Không phải nơi có thể dây dưa.
Để đến lát nữa, dù nàng triệt để đứt đoạn năm khóa siêu năng thì cũng không có khả năng sống mà đi ra, nàng biết rõ nơi đây nguy hiểm cỡ nào cho nên nhất định phải tốc chiến tốc thắng!
Trong nháy mắt, thiên băng địa liệt.
Một đạo quang mang chọc mù mắt lóe lên, năm vị tướng quân nhao nhao hét to, đao thương kiếm kích bộc phát tức thì.
"Giết!"
Quang Minh Kiếm rống to, giờ khắc này nàng bạo phát ra thực lực thậm chí còn vượt qua Nam Quyền ngày đó, một kiếm dập dờn hư không, trảm phá thiên địa.
Một tiếng nổ vang dội, sắc mặt Huyền tướng quân khẽ biến, đâm ra một thương.
Trường thương lại bị Quang Minh Kiếm chặt đứt, chỉ trong nháy mắt, Quang Minh Kiếm lại quát chói tai, đầu khóa siêu năng thứ tư đứt đoạn hơn phân nửa, chiến lực tiếp tục bạo tăng.
"Chết đi!"
Oanh!
Trường kiếm chém nổ tứ phương, đại địa triệt để nứt vỡ, phòng ốc chung quanh ầm ầm đổ sụp, dưới một kiếm, Huyền tướng quân không ngừng gầm thét, vẻ mặt không thể tin nhưng vẫn chẳng ngăn được một kiếm này.
Phốc!
Một kiếm rơi xuống, trên đầu Huyền tướng quân trỉ máu.
Mà Quang Minh Kiếm rống to, không nhìn gã này nữa, một cỗ lực lượng như muốn đốt cháy thiên địa hiện ra, không phải là Hỏa hệ mà cảm giác như là ánh nắng thiêu đốt.
Một kiếm dập dờn xẹt qua tứ phương, tất cả phòng ốc biến mất trong giây lát, giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Tứ đại tướng quân vừa vây quanh mà chỉ trong giây lát năm người đã triệt để không còn động tĩnh, ai nấy đều dừng bước, mặt lộ vẻ khó tin.
Thất khiếu của Quang Minh Kiếm chảy máu, trên thân không ngừng truyền đến tiếng nổ tung, nội phủ cũng đang phá toái.
Nàng lộ ra nụ cười có vẻ hơi điên cuồng: "Võ sư Ngân Nguyệt. . . Các ngươi không biết sao?"
Nàng đằng không mà lên, trong nháy mắt xuyên thẳng qua ngàn mét, loé lên một cái đã tới gần Định quốc công phủ.
Mà giờ khắc này ở nơi xa, Định quốc công già nua lộ ra ánh mắt tàn khốc, lạnh lùng nhìn Quang Minh Kiếm: "Ngươi nghĩ kĩ đi, nếu còn tiếp tục ngươi ắt phải chết, cướp đi Truy Phong Ngoa, ngươi cũng sống không qua được hôm nay!"
Lão đã hiểu!
Hoặc là nói. . . Lão biết rõ đây là trạng thái gì.
Quang Minh Kiếm không nói gì, trong nháy mắt nàng vỗ một chưởng vào ngực, ầm ầm vang dội, giống như lại có cái gì đó nổ tung, thanh âm xiềng xích phá toái vang lên, đầu khóa siêu năng thứ năm!
Thất khiếu của nàng chảy máu như là ác quỷ: "Giao ra, nếu không hoặc là ta chết, hoặc là ngươi giải phong, nếu không Định quốc công phủ cũng sẽ bị hủy diệt!"
"Không nghĩ tới ngươi lại làm tới mức độ này. . ."
Định quốc công nói một câu, sau một khắc, lão quát chói tai, đá một cước về hướng Quang Minh Kiếm, khí tức cường đại bộc phát: "Vậy cũng phải xem thử ngươi có năng lực như thế hay không!"
Ầm!
Tiếng nổ dữ dội vang vọng tứ phương, cả mảnh đất lớn nổ bể ra, vô số phòng ốc đổ sụp, một chút tôi tớ nhao nhao bạo liệt thân thể.
Không ai nghĩ đến, Định quốc công già nua lại triển lộ ra thực lực cực kỳ cường hãn.
Dường như Quang Minh Kiếm đã sớm biết được.
Một kiếm quét ngang, thiên băng địa liệt, Quang Minh Kiếm diệu xạ thiên địa, ầm ầm!
Tiếng vang nổ tung lại lan xa, Định quốc công lùi lại, miệng tràn ra máu tươi, ánh mắt lão khẽ biến, sau khi giải phong thật sự cường đại nhiều như vậy sao?
Lòng lão bây giờ cũng có chút rục rịch.
Nhưng sau một khắc, nhìn thấy ngũ tạng Quang Minh Kiếm đều đang đổ nát, mắt thấy Quang Minh Kiếm sắp triệt để nổi điên, lão bỗng nhiên thở dài một tiếng, ném ra một cái nhẫn trữ vật: "Cầm, đi đi, chớ nên ép ta. . ."
Quang Minh Kiếm nhận lấy nhẫn trữ vật, sau một khắc, nàng nghiêm nghị nói: "Chỉ có một cái?"
"Vậy ngươi còn muốn lấy đi toàn bộ hay sao?"
Định quốc công lạnh lùng nói: "Chỉ là không muốn bỏ ra cái giá quá lớn mà thôi. . . Hay ngươi cảm thấy thời khắc này ngươi có nắm chắc giết chết ta?"
Ánh mắt Quang Minh Kiếm lộ ra vẻ không cam, nhưng cảm nhận được trạng thái của mình, nàng cắn răng một cái, đằng không mà lên, trong nháy mắt đã biến mất.
Nơi xa, mấy vị tướng quân đồng loạt nổ tung ngay khi nàng bay đi!
Một màn này khiến hai vị đời thứ hai vừa chạy tới phủ quốc công đều biến sắc.
Chết rồi?
Năm vị tướng quân bị giết trong nháy mắt!
"Phụ thân!"
Hai người vội vàng chạy đến bằng tốc độ không hề chậm, mà phụ cận lại có một số Húc Quang Tam Dương cũng cấp tốc chạy đến, đại công tử Từ Trấn vội vàng nói: "Phụ thân, ngươi đưa Truy Phong Ngoa cho nàng rồi ư? Dây dưa một hồi nữa thì nàng. . ."
Định quốc công liếc hắn một cái, ánh mắt đầy băng lãnh: "Dây dưa nữa nàng biết hẳn là bản thân sẽ phải chết. . . Dù giết không được ta thì cũng khiến ta phế đi, ngươi thì biết cái gì!"
Chỉ khi lão giải phong mới có thể nghênh chiến Quang Minh Kiếm đã gải phong năm đạo khóa siêu năng.
Nhưng khi đó sẽ rất phiền toái.
Lão không ngờ Quang Minh Kiếm tu luyện đã đến tình trạng này, mà điểm mấu chốt là tu luyện đến tình trạng này nhưng lão yêu bà kia lại có can đảm đứt đoạn tất cả khóa siêu năng. . . Cứ như vậy dù nàng cướp đi Truy Phong Ngoa thì cũng không sống nổi.
Ngũ tạng ắt phải sụp đổ.
"Cho người truy tung nàng, nàng trốn không thoát đâu!"
Định quốc công hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua mấy vị tướng quân nơi xa, khẽ nhíu mày, có chút đau lòng cùng hối hận, năm vị tướng quân liên thủ ngay cả kỳ thuế biến đều có thể chém giết.
Kết quả. . . Kết quả lại bị Quang Minh Kiếm trực tiếp giải phong chiến lực rồi giết sạch.
Cho dù là lão thì bây giờ cũng thấy đau tim.
Năm vị cường giả!
Còn nữa, có phải đại nhi tử muốn ta chết sớm một chút hay không?
Vừa rồi Quang Minh Kiếm hiển lộ chiến lực mạnh mẽ thế kia mà còn bảo ta dây dưa thêm một hồi. . . Lúc này bởi vì chết Từ Phong, nỗi bất mãn đối với đứa con này của Định quốc công cũng càng ngày càng lớn hơn.
Trạng thái của Quang Minh Kiếm như vậy là không thể địch nổi, nhưng chẳng mấy chốc nàng sẽ triệt để sụp đổ, nàng có thể chạy chỗ nào?
Truy Phong Ngoa sẽ không mất được.
Huống chi, chỉ có một cái thì nàng cũng vô pháp vận dụng, cướp đi cũng chẳng có tác dụng gì.
Một lát sau, rất đông cường giả đuổi theo hướng Quang Minh Kiếm biến mất, họ không dám áp sát quá gần bởi vì vị kia quá mạnh, nhưng một đám cường giả vẫn gắt gao bám đuổi, chờ đợi thời điểm nàng tự mài chết chính mình.
. . .
Chuyện ở phương đông cấp tốc bắt đầu truyền bá.
Mà giờ khắc này Lý Hạo đã rời khỏi Bạch Nguyệt thành, hắn không biết Quang Minh Kiếm phát động nhanh như vậy, cũng không biết bây giờ Quang Minh Kiếm đang lấy tốc độ không cách nào tưởng tượng nổi để chạy về Ngân Nguyệt.
Rất rất xa. . . Nhưng vẫn còn hi vọng.
Chỉ là bây giờ Lý Hạo đã xuất phát về phía di tích.
Hắn cam đoan không phải hắn cố ý.