Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 898 - Chương 898: Phản Chủ??

Chương 898: Phản Chủ?? Chương 898: Phản Chủ??

Tráng hán xuất hiện trước đó nhìn thoáng qua lão nhân, không nói thêm gì, Quang Minh Kiếm không hổ là Quang Minh Kiếm, cảm giác nhanh nhạy cực kỳ, bọn hắn đều tự nhận rằng đã ẩn tàng vô cùng tốt thế mà vẫn bị phát hiện.

"Nếu tổng quản đã mở miệng thì mọi người ra đi!"

Một lát sau, quanh con đường xuất hiện thêm ba người, tính cá vị tới trước thì tổng cộng có bốn vị cường giả.

Quang Minh Kiếm nhìn thoáng qua mấy người, ho khan: "Tứ đại tướng quân Định Đông, Định Nam, Định Tây, Định Bắc đều tới, thật vinh hạnh!"

Định Quốc quân tọa trấn phương đông, binh sĩ trong quân cũng không ít, trọn vẹn 800 ngàn người.

Đây vẫn chỉ là quân đội trực thuộc ở Định quốc công phủ mà thôi.

800 ngàn người này do tám vị tướng quân chấp chưởng.

Đông Nam Tây Bắc, Thiên Địa Huyền Hoàng.

Trên tám vị tướng quân chính là con trai trưởng đời tứ hai của Định quốc công phủ tọa trấn. Trong đó Từ Trấn chính là phụ thân của Từ Phong, phía trên nữa chính là Định quốc công, đảm nhiệm chức vị Đại nguyên soái Định Quốc quân.

Đêm nay, nơi đây lại tụ tập 4 vị đại tướng quân.

Mà bốn người này có khí tức vô cùng cường hãn.

Trước đó dường như bị cái gì đó che lấp, giờ phút này lại triển lộ ra khí tức, cả đám đều cực kỳ cường hãn, trên thân còn có mùi máu tanh, hiển nhiên không phải chỉ là tu sĩ Tiểu Bạch thuần túy mà là những kẻ đã từng giết người, giết rất nhiều người.

Người xuất hiện trước đó chính là Định Đông tướng quân, giờ phút này gã chậm rãi nói: "Hồ tổng quản, năm đó chúng ta cũng là võ sư, bốn người chúng ta lớn lên tại phủ quốc công, mãi cho đến khi Phá Bách viên mãn mới chuyển đổi thành siêu năng. . . chúng ta cũng hiểu về thế!"

Quang Minh Kiếm ho khan một cái: "Tướng quân có ý gì?"

"Không có gì, chỉ muốn nói cho tổng quản biết bốn người chúng ta đều là Húc Quang hậu kỳ, còn là võ sư chuyển đổi đến Húc Quang hậu kỳ, không phải thứ mà siêu năng tầm thường có thể so sánh, chúng ta chấp chưởng đại quân, giết chóc rất nhiều."

Định Đông tướng quân chậm rãi nói: "Tổng quản là võ sư Ngân Nguyệt, thực lực cường hãn, phá vỡ cực hạn của Đấu Thiên, là người mở đường của võ sư nhất đạo, chúng ta dĩ nhiên sẽ kính trọng, từ trước tới giờ đều không lãnh đạm. . . Bây giờ, Phong công tử chết cũng là số mệnh! Quốc công đại lượng, không hề có ý truy cứu."

Quang Minh Kiếm không nói lời nào.

Vị tướng quân kia lại nói: "Nhưng đêm khuya tổng quản trở về, trên đường đi không hề có tin tức, làm hại chúng ta tưởng rằng tổng quản e sợ quốc công khiển trách nên lựa chọn rời đi. . . Nếu đã lựa chọn trở về thì đó là điều tốt nhất, tổng quản đi đường bôn ba mệt nhọc, hiện tại quốc công đã nghỉ ngơi rồi, không bằng ngày mai hãy đi bái kiến quốc công. Vừa vặn chúng ta cũng muốn thỉnh giáo tổng quản về Võ Đạo, không bằng tổng quản hãy theo chúng ta tới quân doanh nghỉ ngơi một đêm, thế nào?"

Đi quân doanh!

Quang Minh Kiếm bật cười liếc về phía mấy người, nhìn quanh một vòng cuối cùng nhìn về hướng phủ quốc công xa xa, trong mơ hồ giống như có người đang quan sát nàng.

Nàng thở dài một tiếng: "Xem ra là có võ sư Ngân Nguyệt mật báo, nói gì thế?"

Định Đông tướng quân trầm giọng: "Ta không hiểu ý của tổng quản!"

"Các ngươi không hiểu sao?" Quang Minh Kiếm ngẫm nghĩ, lắc đầu bật cười: "Nhất định là tên cẩu vật Ánh Hồng Nguyệt! Đáng tiếc. . . Đáng tiếc quá, đáng tiếc ta sinh ra không mỹ mạo, nếu không Ánh Hồng Nguyệt e là còn sẽ thương hương tiếc ngọc. . . Vì ta xấu xí nên hận không thể khiến ta sớm chết đi phải không?"

Nàng nhìn về phía mấy người: "Quốc công cẩn thận như vậy, chỉ để bôn người các ngươi đến đây thôi ư? Tứ đại võ sư chuyển đổi Húc Quang hậu kỳ bắt giết Húc Quang đỉnh phong dễ như trở bàn tay. . . Nhưng ta là võ sư Ngân Nguyệt, quốc công coi thường ta như vậy sao?"

Võ sư cộng với Ngân Nguyệt hiển nhiên là không hề tầm thường.

Sắc mặt tứ đại tướng quân lập tức ngưng trọng, vào thời khắc này, nơi xa có một người cất bước đi tới, tiếng bước chân không nhỏ, niên kỷ có vẻ không lớn, trong hắc ám lại nổi bật lên màu áo choàng đỏ rực.

"Quang Minh Kiếm, thêm ta thì sao?"

Nam tử này trông rất trẻ, Quang Minh Kiếm nhướng mày: "Đều nói tứ đại tướng quân Thiên Địa Huyền Hoàng còn hơn cả mấy vị Đông Nam Tây Bắc. Bất quá ta cứ nghĩ người tới sẽ là Thiên tướng quân, không ngờ chỉ là Huyền tướng quân."

"Bọn họ có chuyện phải làm, ta tới cũng đủ rồi."

Khí tức của nam tử trẻ tuổi này bộc phát cực kỳ cường hãn chỉ trong nháy mắt, nếu Lý Hạo ở đây, sợ rằng sẽ cảm thụ được người này còn vượt qua Thương Sơn đại xà một chút, nhưng mơ hồ lại không bằng ba đầu đại yêu khác.

Húc Quang đỉnh phong cực hạn, chỉ thiếu chút nữa là sắp sửa tiến vào kỳ thuế biến kỳ, phát triển về hướng giai đoạn kế tiếp.

Bốn vị Húc Quang hậu kỳ, một vị Húc Quang đỉnh phong.

Năm vị Húc Quang bao vây Quang Minh Kiếm, Huyền tướng quân mới tới lạnh lùng nói: "Chỉ cần ngươi đưa tay chịu trói thì chưa chắc sẽ chết! Ngươi nảy sinh ý đồ xấu, đây là điều không nên! Quốc công mến mộ một thân Võ Đạo của ngươi nhưng ngươi không thể bảo vệ Phong công tử, những năm này phủ quốc công vẫn luôn ủng hộ ngươi tu luyện. Quang Minh Kiếm, ngươi nhất định phải làm kẻ phản chủ sao?"

"Phản chủ?"

Quang Minh Kiếm bật cười: "Sao có thể nói như vậy? Năm đó ta đến Định quốc công phủ, ngay từ đầu chính là vì Truy Phong Ngoa, Từ Khánh đã từng đã đáp ứng ta, chỉ cần ta góp sức vì Từ gia 20 năm thì sẽ tặng ta Truy Phong Ngoa. Về sau không những lật lọng nói, ta không vận dụng được cũng chẳng thể điều khiển, cháu trai Từ Phong của ông ta lại có thể, ông ta tuổi già thể suy… lại muốn ta và cháu trai mình kết làm vợ chồng, trở thành người một nhà. Tuy ta biết đây chỉ là hôn nhân vì lợi ích, nhưng vì bản thân, vì sự chiếu cố của phủ quốc công những năm này ta vẫn luôn tận tâm tận lực. . ."

"Tính ra thì hôm nay vừa vặn 20 năm!"

Nàng thở dài một tiếng: "Các ngươi nghĩ vì sao hôm nay ta mới trở về? Dựa theo năm đó ước định, hôm nay nên tặng Truy Phong Ngoa cho ta, Từ Phong chết rồi, ta dĩ nhiên có một ít trách nhiệm vì không thể bảo vệ tốt. Nhưng ngày đó, ta cũng tận tâm tận lực, đáng tiếc là không địch lại cường địch, không thể làm gì khác. Các ngươi đâu thể bắt ta cũng đi chịu chết được?"

Nói đến đây, nàng nhìn về phía phương xa, tiếng vang như chuông đồng: "Từ Khánh, ngươi không nguyện ý thật sao?"

"Hưa hẹn hai mươi năm trước, ngươi muốn ruồng bỏ ư?" Giọng nàng rất lớn, nơi xa lại an tĩnh đến dọa người.

Quang Minh Kiếm thở dài: "Đã hiểu, vốn ta cũng không ôm hi vọng gì, chỉ là không nghĩ tới vì để đối phó ta mà đã cho di tản dân chúng xung quanh, đây là hạ quyết tâm không để ta sống rời đi đúng không?"

Nàng cười tự giễu, "So với những người khác, tính cách của ta cũng xem như nhu hòa, nếu không mấy năm trước đã liều chết một trận chứ không phải như thế này, thật đúng là ta đã từng ôm lấy một chút chờ mong. . ."

Đúng vậy, trong Tam Thập Lục Hùng, tính cahcs của nàng cũng xem như tương đối ôn hòa.

Có nguyên nhân vì thực lực không địch nổi cũng có nguyên do vì nàng muốn im lặng hoàn thành chuyển đổi công pháp, chưa từng nghĩ hai mươi năm qua đi… cuối cùng vẫn tới mức độ này.

"Vậy thì đánh đi!"

Trong nháy mắt, giữa thiên địa hiện ra một thanh kiếm chiếu sáng toàn bộ bầu trời.

Bình Luận (0)
Comment