Đợi tới khi Hồng Hạo tu luyện xong xuôi, vị này quả nhiên cũng cảm ngộ thế, đến tận lúc này đây, ba ngày tu luyện của Liệp Ma đoàn đã triệt để kết thúc.
Lý Hạo muốn đi thử thời vận thì cũng không chậm trễ.
Nghỉ ngơi ba ngày, hắn cũng đã quen hành động ban đêm, lúc này hắn không nói gì hết, trực tiếp lấy Cự Côn Thần Chu ra, không thể không nói, Nguyên Thần Binh này cực kỳ phù hợp với khẩu vị của Lý Hạo, chẳng những có thể lấy du tẩu trong nước mà còn có thể bay trên trời.
Lúc này Lý Hạo muốn thể nghiệm cảm giác bay lượn trên trời.
Lần này, người càng ngày càng nhiều.
Lần trước 55 người, bây giờ tính thêm Hách Liên Xuyên thì đã là 56 người.
Bởi vì lần trước Lý Hạo khởi hành từ mặt đất, lần này Lý Hạo dứt khoát trực tiếp để Cự Côn Thần Chu bay lên không, cấp tốc lao đi, hắn không muốn mình bị người khác giám sát, hắn cũng biết hiện tại các phe ở Ngân Nguyệt đều có thể đang ngó chừng mình.
Dù những người này chưa chắc có ác ý gì thì Lý Hạo vẫn hi vọng hành tung của mình bí mật hơn một chút.
Trên phi thuyền, Lý Hạo chú ý quan sát siêu năng bốn phía, Lý Mộng cũng được hắn an bài nhiệm vụ, xem xét giám sát xem trên không trung có võ sư nào bay lên hay không.
Lý Hạo chỉ có thể nhìn thấy năng lượng hệ thống còn con mắt thứ ba của Lý Mộng có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn.
Trên trán Lý Mộng, con mắt thứ ba hiện ra.
Nàng không dựa theo lời Lý Hạo nói để đi quan sát mà là lóe ra từng vệt quang hoa, tiếp đó, Lý Hạo nhận thấy hơi khác thường, tựa hồ hắn đã nhận ra cái gì đó mà vội vã nhìn về phía Lý Mộng. Thời khắc này Lý Mộng giống như có chút gian nan, nhưng vẫn rất là hưng phấn.
Từng đạo quang hoa chảy xuôi tại xung quanh mọi người, tiếp theo bao bọc toàn bộ phi thuyền.
Tiếng thở dốc của Lý Mộng truyền đến: "Không phải là muốn phòng ngừa người khác xem xét sao? Đoàn trưởng, nhìn đi, huyễn cảnh không gian! Chỉ cần bao kín toàn bộ phi thuyền, hết thảy giám sát đều chỉ là vật bài trí. . . Chỉ cần không có cường giả cố ý điều tra, căn bản sẽ không nhìn thấy chúng ta!"
Lý Hạo nhướng mày, nói cách khác, giờ phút này trong mắt một số người thì bọn họ đã ẩn hình.
"Cùng loại với Ẩn Thân Thuật sao?"
"Không khác bao nhiêu đâu. . . Nhưng Ẩn Thân Thuật khác với ta, ta đây là bóp méo không gian, để người ta sinh ra sai sót về thị giác. Ẩn Thân Thuật cụ thể là như thế nào thì ta cũng không rõ ràng."
Sai lầm về thị giác!
Lý Hạo khẽ gật đầu, năng lực này cũng không tệ lắm.
Bất quá xem ra tiêu hao không nhỏ, thực lực Lý Mộng quá yếu, duy trì một hồi đã có cảm giác lung lay như sắp đổ.
Lý Hạo bất đắc dĩ, đành phải len lén nhét một chút kiếm năng vào trong cơ thể nàng.
Cấp độ Nguyệt Minh yếu quá đi!
Lúc này mới bao lâu cơ chứ, thế mà đã không kiên trì nổi.
Hắn quét mắt một vòng trên không trung, tránh đi một chút siêu năng đang tuần tra, Tuần Dạ Nhân bên này cũng có siêu năng tuần tra, bất quá trong thành chủ yếu vẫn là người của Tuần Kiểm ti, hiển nhiên là gồm cả siêu năng và võ sư.
Một đường tránh khỏi bọn họ, Lý Hạo nhanh chóng khống chế phi thuyền biến mất tại Bạch Nguyệt thành.
Trong thành, Tuần Kiểm ti vừa thăng cấp tuần tra căn bản đều không có phát giác được gì.
. . .
Tổng bộ Tuần Kiểm ti.
Khổng Khiết khẽ nhíu mày, quét mắt một vòng trên không trung, ngẫm nghĩ chốc lát bèn đi tới phía cửa sổ, một bước đạp không đi ra, nhìn chung quanh một lần, lòng chợt cảm thấy cổ quái.
Suy tư một chút, bỗng nhiên hắn ta lấy ra một bộ giáp đen, tinh thần dao động: "Lý Hạo, ngươi ở đâu?"
"Căn cứ, Khổng ti trưởng có việc à?"
"Căn cứ?" Khổng Khiết truyền tin đi: "Không sao, hình như có võ sư xâm lấn Bạch Nguyệt thành… để ta gọi Hoàng Vũ đi đánh chết bọn hắn!"
". . ."
Lời này khiến Lý hạo vừa xuyên qua Bạch Nguyệt thành cảm thấy cạn lời.
Đây là cố ý nói như vậy, hay là sự thật?
"Không cần!"
"Ồ!"
Khổng Khiết không nói nữa chỉ hơi nổi nóng: "Đừng có hơn nửa đêm lại trộm chạy đi, rất dễ dàng bị ngộ thương, ta còn tưởng rằng xuất hiện sai lầm, được rồi, lần sau xuất hành nhớ báo một tiếng!"
Hắn thật sự đã cho rằng có địch nhân xâm lấn, bất quá suy nghĩ một chút, khả năng đó là Lý Hạo tương đối lớn.
Quả nhiên chính là tiểu tử kia.
Gia hỏa này làm Tuần Dạ Nhân đúng là không phí công.
Quả nhiên, không đêm thì không ra khỏi cửa.
Đây là định đi đâu?
Đương nhiên, hắn cũng không tiện hỏi quá nhiều, chỉ có thể mắng vài tiếng, gia hỏa này đừng kiếm chuyện là được.
Giai đoạn hiện tại đối với Lý Hạo cũng không phải là quá an toàn.
. . .
Lý Hạo thở hắt ra đầy bất đắc dĩ, xem ra phòng thủ của Bạch Nguyệt thành lợi hại hơn so với hắn mong muốn, nếu không sẽ chẳng thể phát hiện ngay lập tức.
Bất quá như vậy cũng sẽ an toàn hơn một chút.
Mấy vị ở Bạch Nguyệt thành đều có chút vốn liếng, tuyệt đối không thể coi thường được.
Từ lúc rời khỏi Bạch Nguyệt thành, Lý Mộng đã có vẻ không chịu nổi, Lý Hạo cũng không để nàng tiếp tục, phi thuyền bay lên trên cao, Lý Hạo bèn dùng nội kình duy trì tiêu hao của phi thuyền, dù sao bay trên trời thì tiêu hao sẽ lớn hơn một chút.
Rất nhanh, Lý Hạo đã khống chế lấy phi thuyền bay về hướng Diệu Quang thành.
Di tích ở nơi đó, cũng không tính là quá xa.
. . .
Cùng lúc đó.
Trong bóng đêm đen kịt.
Phương đông xa xa, đèn đuốc sáng trưng, kiến trúc như là hoàng cung hiện ra ở trước mắt dưới bóng đêm lộng lẫy.
Đó là Định quốc công phủ nổi tiếng thiên hạ.
Mà giờ khắc này, trên đường phố cách Định quốc công phủ không đến 3000 mét, lão nhân ngóng về phía Định quốc công phủ, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt quét qua phía bốn phía rồi than nhẹ: "Ta trở về, phụ sự trông cậy, Phong công tử đã chết rồi."
Hao tốn 8 ngày bà mới có thể chạy về.
Từ phương bắc đến phương đông, kỳ thật gần hơn Trung Bộ một chút nhưng 8 ngày này nàng cũng không phải là một mực đi đường, nửa đường còn phải dưỡng thương 3 ngày. Trước đó bị Nam Quyền đánh trúng nàng đã thụ thương không nhẹ.
Bốn phía yên tĩnh im ắng.
Lão nhân ho khan: "Mặc dù ta già rồi nhưng cảm giác vẫn còn, không nên xem thường năng lực nhận biết của võ sư."
Một lát sau, trong hắc ám xuất hiện một người.
Con đường vẫn tĩnh mịch như trước.
Đó là một vị cường giả mặc áo giáp, người này lộ ra khuôn mặt nhìn về phía lão nhân, "Hồ tổng quản, quốc công bảo chúng ta tới tiếp ứng cho ngươi, tránh để người ta theo dõi, hiện tại xem ra thực lực của tổng quản vẫn còn đó, thương thế không nghiêm trọng chứ?"
Quang Minh Kiếm nhìn quanh một vòng, than nhẹ: "Ra hết đi!"