Hồng Cừu chính là võ sư có người nhà bị hải tặc đánh chết.
Lý Hạo không quá ngạc nhiên, ngày đó Lý Hạo nói treo hải tặc lên mà ngược, gia hỏa này cũng có chút thế cuộn trào, không biết có phải là vì tâm tình vui vẻ hay là do cảm thấy giết hải tặc đã khiến hắn ta suy nghĩ thông suốt.
Tóm lại là người sau vượt người trước, thế rồi vượt qua không ít người.
Lưu Long tiếp tục nói; "Hiện tại có tổng cộng 16 người đã cảm ngộ thế."
"Nhiều như vậy ư?"
Lý Hạo hơi bất ngờ, trong dự tính của hắn thì 10 người là tốt rồi.
"Ừ, rất nhiều."
Lưu Long cười nói: "Trước kia ngươi nói để mọi người phóng túng một ngày, có lẽ vì vậy nên mọi người suy nghĩ thông suốt, ai mà biết được, dù sao đây cũng là chuyện tốt!"
49 vị võ sự không tiến vào viên mãn lại trong một lần có 16 người bước vào.
Nếu tính cả Hồng Hạo còn đang cảm ngộ thì đó chính là 17 người.
Đã vượt qua một phần ba!
Tỷ lệ này không hề thấp chút nào.
Lý Hạo hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại bình thường trở lại, Kiếm Môn hay Tuần Kiểm ti cũng tốt, võ sư họ đưa tới đều có nội tình không tệ, ai cũng có thiên phú luyện võ, nếu không sẽ khó quật khởi tại nơi khốn cùng, nơi mà dường như chỉ có siêu năng quật khởi như thế này.
Không thích hợp luyện võ thì đã sớm chuyển đổi sang siêu năng.
"Vậy là tốt rồi!"
Lý Hạo nhìn sắc trời đã dần tối, bây là đã là đêm ngày mùng 8, sắp sửa bước qua ngày mùng 9, dựa theo tốc độ, Hầu Tiêu Trần rời đi từ ngày 4, hẳn là cũng sắp đến Thiên Tinh thành rồi.
Bởi vì Hồng Hạo còn đang cảm ngộ thế, Lý Hạo cũng không quá nóng nảy, ở lại hàn huyên với mọi người vài câu.
Hồng Thanh và Hồng Hạo đều trở về từ chiều qua, chưa ai kịp báo cáo gì với Lý Hạo, lúc này Hồng Thanh đi tới, mở miệng nói: "Đoàn trưởng, cha ta bảo lần sau đừng đưa người tới chỗ ông ấy. . ."
"Vì sao?"
Lý Hạo kỳ quái, Hồng Nhất Đường hẹp hòi như vậy ư?
Có bao nhiêu người đâu cơ chứ!
Đáng thương thế mà ngươi cũng không cứu giúp sao?
Hồng Thanh hơi xấu hổ: "Cha ta nói có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, ngươi lại không biết nỗi vất vả của kẻ đi giải quyết hậu quả, hôm nay dám mang về hơn một trăm người, lần tiếp theo bảo là mang về số người của một thành cho ông ấy thì ông ấy cũng tin. Cho nên, lần sau nếu ngươi còn làm như vậy thì phải để cho ngươi quản trước một tháng, đến lúc đó, ông ấy mới nguyện ý tiếp nhận."
Lý Hạo thoáng xấu hổ.
Đã hiểu!
Lão Hồng cảm thấy Lý Hạo chỉ biết đưa người đến, căn bản không biết quản lý, cứu viện những người này khó khăn nhường nào, ông muốn hắn cũng trải nghiệm một chút. Có điều Lý Hạo có ngốc đâu.
Ta biết chứ!
Đừng cho là ta không biết, chính vì biết nên ta mới không làm việc này, ngươi tưởng ta là đồ ngu à?
"Khụ khụ!"
Lý Hạo ho khan một cái, không tiếp tục đề tài này nữa: "Không nói chuyện này, trước tiên nói về di tích đi!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cảm thấy phấn chấn.
"Di tích ngay tại cảnh nội Ngân Nguyệt, cách Bạch Nguyệt thành không quá xa, trước đó Thiên phu trưởng Kim Thương đã tới thăm dò mấy lần, đều là nửa đường thất bại. . ."
Thanh âm của Lý Hạo đầy nghiêm túc: "Nguy hiểm dĩ nhiên là sẽ có, mặc dù Kim Thương không có việc gì nhưng không có nghĩa là chúng ta cũng sẽ an toàn. Di tích này nhìn từ ngoài thì không tính quá lớn, Kim Thương tiền bối suy đoán, đây có lẽ là pháo đài gia tộc tự xây từ thời kỳ văn minh cổ, hoặc là nơi thuộc về tiểu môn phái nào đó thuở ấy, đương nhiên cũng có thể là thứ khác. . . Tóm lại, hầu hết đều chính là loại này."
"Chỗ khó của di tích này nằm ở tiểu đạo tiến vào cửa lớn lại đột nhiên bộc phát ra một chút tập kích. . . Ta từng đi qua Chiến Thiên thành nên có chút suy đoán, đó có lẽ là thụ yêu thành tinh!"
"Không biết là thụ yêu năm đó lưu lại hay là về sau mới sản sinh. . . Cái này rất khó phán đoán."
Hồng Thanh nghi hoặc: "Năm đó lưu lại? Lâu như vậy thì cũng nên chết rồi mới phải."
"Khả năng là thế, cũng có thể là cây già nảy mầm, ta không quá chắc chắn, nhưng là từ manh mối Kim Thương tiền bối lưu lại thì ta suy đoán có thể là dạng này!"
"Nếu như vậy. . ."
Ánh mắt Lý Hạo khẽ nhúc nhích: "Vậy rất có khả năng là sẽ nhận được thu hoạch không nhỏ, chỗ như vậy có lẽ không nhiều bảo vật như Chiến Thiên thành, chỉ khi thật sự có thụ yêu thì mới có thể thu được Sinh Mệnh Tuyền Thủy trong truyền thuyết. . ."
Thứ này hắn cũng có một giọt.
Chỉ là hắn vẫn luôn không lấy ra, lần trước Hầu Tiêu Trần còn muốn đổi với hắn nhưng đã bị Lý Hạo cự tuyệt.
Người chết sống dậy, mọc lại thân thể.
Thứ này có hiệu quả còn hơn cả kiếm năng, tay chân gãy rụng gì đó đều có thể mọc ra một lần nữa, hiệu quả thực sự rất khủng bố kiếm năng lại không làm được điều đó, xét về bản chất, thực ra Lý Hạo mơ hồ biết rõ kiếm năng là cái gì.
Một loại lực lượng tinh thuần đến cực hạn!
Năng lượng thần bí hay đá Thần Năng, bao gồm cả binh hồn đều bị tiểu kiếm thôn phệ, sau đó tịnh hóa, tiến hành chiết xuất, kiếm năng ra đời.
Cho nên, kiếm năng vẫn là một loại lực lượng tu luyện.
Mà Sinh Mệnh Tuyền Thủy chính là năng lượng đặc thù chính tông.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kích động, bất quá Lưu Long vẫn hơi cau mày nói: "Vậy chúng ta đi có gây cản trở hay không?"
Lý Hạo thoải mái đáp: "Không có việc gì, nếu thực sự có nguy hiểm thì rút lui, không nhất định phải đạt được lợi ích, huống chi, ta và Hắc Báo đều đi. . ."
"Ta cũng đi!"
Một bên, Hách Liên Xuyên bị lãng quên vội vàng mở miệng.
Hắn ta nghe mà cũng thấy kích động không thôi.
Lý Hạo không nói gì, "Hách bộ, ngươi nhàn lắm sao? Hiện tại Tuần Dạ Nhân không ai quản, ngươi đã là Tam Dương hậu kỳ, khóa siêu năng cũng đã xuất hiện, còn không mau trở về từ từ tu luyện, sớm ngày tiến vào Húc Quang đi."
"Không vội!"
Vương Minh ngồi bên cũng rất gấp, Hách mập mạp đã cướp mất lời của ta rồi.
Ta còn chưa lên tiếng mà ngươi đã giành chỗ mất rồi.
Hết lần này tới lần khác gia hỏa này có thực lực mạnh hơn mình, mình không đoạt lại được hắn.
Lý Hạo dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là nói: "Được ròi, chỉ là một tiểu di tích, chưa chắc có vật gì tốt, khác xa với Chiến Thiên thành. Dẫu sao Chiến Thiên thành cũng là thành thị, nơi này chỉ có thể coi là thôn nhỏ."
Nếu không phải có khả năng tồn tại thụ yêu thì Lý Hạo sẽ chẳng có hứng thú đi thăm dò.
Cùng lắm đây chỉ xem như hoạt động thu hoạch một chút đá Thần Năng Thạch thôi, hắn chẳng hứng thú được bao.