Không đề cập tới hai người minh tranh ám đấu.
Lý Hạo nhảy xuống lỗ đen, chỉ cảm thấy bốn phía là một vùng tăm tối, ngay cả hắn đều không nhìn rõ bốn phía, chỉ cảm thấy cửa hang này giống như một đường hầm thông vào lòng trái đất.
Cứ như vậy, hắn không ngừng rơi xuống.
Một mực kéo dài chừng một hai phút, Lý Hạo mới cảm nhận được cảm giác rơi xuống đất.
Tựa như đạp trúng đống bông, vô cùng nhẹ nhàng êm dịu.
Tiếp đất cần lâu như vậy, Lý Hạo cảm thấy có thể hắn đã rơi xuống ngàn mét. Ngàn mét dưới lòng đất ư?
Chẳng phải sẽ là tầng nham thạch sao?
Ý niệm trong lòng lóe lên một cái rồi biến mất, lát sau, Lý Hạo cảm nhận được bên cạnh cũng vang lên tiếng động rất nhỏ, Lưu Long cũng xuất hiện.
Bốn phía, vẫn là một vùng tăm tối.
Bất quá loại này hắc ám dần dần đã bị thích ứng.
Lại qua một hồi, Lý Hạo thấy được chút hình dáng, nơi xa tựa hồ có pháo đài, không phải do bùn đất phong bế mà trên không tồn tại thứ gì đó chặn lại hết thảy.
Lưu lại một không gian không còn quá lớn.
Di tích cũng chia đẳng cấp.
Đẳng cấp của nơi này tương đối ổn, có một số di tích còn chẳng có bất kỳ cái gì bảo hộ, kỳ thật sớm đã bị nước bùn vùi lấp mất rồi, có thể giữ lại hoàn chỉnh di tích cũng đã xem như bảo tồn rất tốt.
Một bên, Lưu Long đã hơi thích ứng, mơ hồ có thể nhìn thấy phía trước, truyền âm nói: "Phía trước là pháo đài sao?"
Hình như Kim Thương chưa từng đi qua.
Vị này đã tao ngộ phiền toái ở bên ngoài nên không thể không rút đi.
Lý Hạo nhìn quanh bốn phía, giờ phút này, ánh mắt của hắn đã nhìn càng ngày càng rõ ràng, bốn phía đều là sương mù mông lung, tựa như một loại trận pháp hoặc là Nguyên Thần Binh phòng ngự bốn phía, bảo lưu lại không gian be bé này.
Trừ tòa thành trước mặt thì chẳng thấy được quá nhiều đồ vật.
Không có cây cối, không có hoa cỏ, cũng không có ánh nắng. . .
Chỉ là một mảnh hoang vu, cộng thêm pháo đài hiện ra trong hắc ám.
Kim Thương lại không thể đi vào thành bảo.
"Cẩn thận một chút!"
Lý Hạo khẽ nhắc nhở, trên thân hiển hiện giáp bạc bảo vệ được toàn thân, trong tay, Tinh Không Kiếm cũng nổi lên. Vẻ mặt hắn đầy cảnh giác, dù sao Kim Thương không yếu, nói thế nào thì cũng là chiến lực cấp Húc Quang thế mà lại không thể tiến vào hạch tâm.
Nơi bọn hắn rơi xuống nhìn lên bên trên giống như có một cái động, hẳn là có thể đi ra, nếu không Kim Thương cũng chẳng thể nào thoát được khỏi chỗ này.
Địa phương khác vậy mà không biết có thể trực tiếp đi ra ngoài được không.
Hai người cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước.
Đất dưới chân mềm nhũn, không quá giống đất bùn mà luôn cảm thấy hệt như đang giẫm trên bông.
Kim Thương không lưu lại nhiều tin tức, bởi vì chính hắn ta cũng không thể đi vào đi, di tích này, cũng là do Võ Vệ quân vô tình phát hiện, không phải là địa chỉ mà Hầu Tiêu Trần cung cấp.
Đi về phía trước đại khái khoảng trăm mét, pháo đài cách hai người càng ngày càng gần.
Vào thời khắc này, lỗ tai Lý Hạo lỗ tai khẽ động, một kiếm chém về hướng bên trái.
Thanh âm giống như binh khí va chạm vang lên, sau một khắc, Tinh Không Kiếm sắc bén hiện ra, răng rắc. . . có đồ vật gì đó đứt gãy, Lý Hạo còn chưa kịp nhìn kỹ thì sắc mặt đã khẽ biến, vội vàng vung kiếm.
Keng keng keng!
Âm thanh vang lên liên tiếp, thậm chí còn phát ra ánh lửa.
Lý Hạo huy kiếm không ngừng trảm kích.
Lưu Long cũng huy quyền, nhưng lại khiến hai tay đau nhức kịch liệt không gì sánh được. Hắn ta nhìn kỹ lại… hóa ra là một thứ giống như nhánh cây trực tiếp đánh xuyên nắm đấm của hắn, Lưu Long hoảng hốt, kiên cố như thế ư?
Lý Hạo tuỳ tiện chặt đứt vật này nên hắn còn tưởng rằng lực công kích bình thường, kết quả nện gõ một trận thế mà lại bị nhánh cây này xuyên thủng nắm đấm.
"Coi chừng!"
Lý Hạo khẽ quát, trường kiếm vung vẩy bao phủ Lưu Long vào trong, hắn liên tiếp chặt đứt mấy chục cây nhánh cây thì công kích mới biến mất.
Lý Hạo cảnh giác quan sát chung quanh một lần, không cảm nhận được uy hiếp nữa mới cúi đầu nhìn lại, muốn xem thử thứ mới công kích mình có phải nhánh cây hay không, kết quả nhìn kĩ rồi thì trong lòng hắn không khỏi chấn động.
Mất rồi!
Đúng vậy, vừa rồi rõ ràng hắn đã chặt đứt rất nhiều nhánh cây nhưng bây giờ nhìn lại trên mặt đất lại hoàn toàn trống rỗng, nền đất giống như bông mềm kia chẳng hề có bất cứ thứ gì.
Lý Hạo đổi sắc, đất này chẳng lẽ giống như Chiến Thiên thành, cũng sẽ ăn người sao?
Nếu là như vậy. . . Sắc mặt hắn biến chuyển, giẫm chân một cái, Địa Kiếm Thế bộc phát.
Ầm!
Mặt đất khẽ chấn động nhưng lại không thể đập thủng được.
Lý Hạo bất ngờ, mặt đất này thật kiên cố.
Lấy thực lực hôm nay của hắn thế mà không thể đánh xuyên, quả nhiên mặt đất này cực kỳ đáng sợ.
Di tích nho nhỏ này cảm giác yếu hơn nhiều so với Chiến Thiên thành.
Nhưng bây giờ nó lại làm cho Lý Hạo chấn động, nơi này sẽ không tồn tại thứ càng mạnh hơn chứ?
Những cành cây này có lực công kích không yếu, đều có thể so với Tam Dương.
Mấy chục cây thì Lý Hạo có thể giải quyết, nhưng nếu nhiều hơn thì hắn cũng gánh không được, khó trách Kim Thương lựa chọn rút lui, nếu một mực kéo dài, Lý Hạo cũng sẽ không chịu nổi.
Lưu Long đã nhìn thấy, vẻ mặt hắn ta không khỏi ngưng trọng, truyền âm nói: "Mặt đất này không phải đất bình thường, cứng cỏi không gì sánh được, vẫn nên cẩn thận một chút."
"Biết rồi."
Lý Hạo không nói gì, tiếp tục tiến lên.
Đi một hồi, âm thanh sàn sạt lại nổi lên, trong hắc ám lại có vô số dây leo hoặc là nhánh cây tập kích bọn họ. Lý Hạo huy kiếm trảm kích, chặt đứt một chút, sau một khắc, hắn tung quyền, biến quyền thành trảo.
Hắn trực tiếp bắt lấy một cây dây leo, quát lên một tiếng lớn, răng rắc. . . Cành lá kia bị hắn bẻ gãy.
Cành lá trong tay giống như vật thể sống, cấp tốc giãy giụa, vặn vẹo, trong hắc ám dường như còn truyền đến tinh thần cường đại dao động, tựa như là đang uy hiếp cũng là đang đe doạ!
Lý Hạo không buông tay, mà là một mực nắm lấy.
Lát sau, công kích lần này tự động biến mất.
Mà tay Lý Hạo cũng bị cành cây đứt gãy giãy giụa vạch ra rất nhiều vết máu.
Bất quá, hắn cuối cùng đã thấy được bộ dáng của thứ trong tay.
Vật này tựa như là một cây thủy tinh dài mảnh.
Óng ánh sáng long lanh.
Tính chất thì không cần phải nói, cực kỳ kiên cố, thực lực Lý Hạo có thể so với Húc Quang cũng chỉ có thể miễn cưỡng kéo đứt một cây, mà sơ ý một chút sẽ dễ dàng để cho thứ đồ chơi này chạy trốn mất.
Thứ này, dù đã gãy thì vẫn có chiến lực không tồi.