Lý Hạo quan sát tỉ mỉ một phen, hơi nhíu mày: "Đây là nhánh cây sao?"
Nhìn không quá giống.
Nhưng nếu không phải thì đây là cái gì?
Còn nữa, những công kích này rốt cuộc tới từ đâu.
Tới vô ảnh đi vô tung, cảm giác như bắn ra từ bóng đêm, nhưng Lý Hạo vừa mới tới gần biên giới hắc ám thì cũng không thấy được đồ vật gì.
Công kích lại là một đợt nối tiếp một đợt.
Nhưng giữa chừng tựa hồ có kỳ ngắt nghỉ, nếu tiếp tục không ngừng công kích, dù là Lý Hạo thì cũng phải cân nhắc xem chạy trốn hay là tiếp tục kéo dài, đối với hắn mà nói, thứ này cũng có chút xíu nguy hiểm.
Thầm nghĩ như vậy, Lý Hạo nhìn thoáng qua pháo đài cách đó không xa, những vật này giống như không nguyện ý để cho mình tiến vào pháo đài.
Nơi này là đâu?
Lãnh địa của gia tộc văn minh cổ ư?
Hay là tông phái?
Học viện?
Lý Hạo cũng không làm rõ được, giờ phút này hắn lại càng thêm hiếu kỳ.
Ngay khi Lý Hạo suy nghĩ những chuyện này, hắn và Lưu Long đã tiếp tục tiến lên một khoảng, nhưng đúng lúc ấy, một cỗ dao động đặc thù cuốn tới, không còn là cành cây như trước nữa.
Oanh!
Thanh âm trong đầu như muốn nổ tung, Lý Hạo bạo hống như hổ khiếu sơn lâm, thần ý bộc phát, ánh mắt lộ ra vòng tinh quang, thần ý cường hãn bạo phát tức thì như mãnh hổ xuất lồng!
Ầm ầm!
Tiếng va đập giống như chỉ ở trong đầu, một mực kéo dài hồi lâu, sau đó, tiếng ầm vang truyền đến kèm theo tiếng rên lên, cuối cùng, hết thảy biến mất.
Công kích cũng đã biến mất.
Lý Hạo lại cấp tốc nhìn về phía phương hướng đó, nơi ấy cũng tối mịt, nhưng trong mơ hồ lại hiện ra một chút hình dáng, có vẻ có thứ gì đó tồn tại.
Mắt hắn lấp lóe tinh quang, lát sau, trong mơ hồ thấy được nhiều thứ hơn.
Một, hai, ba. . . Từng chùm sáng nhỏ hiện ra.
Trước đó, hắn không thấy được.
Giờ phút này lại là thấy rõ, có vẻ như va chạm mới rồi đã phá vỡ phong tỏa, Lý Hạo nhìn ra đó là cái gì, đá Thần Năng, đúng vậy, đá Thần Năng với năng lượng sung túc.
Đá Thần Năng nhiều năng lượng thì Lý Hạo có thể nhìn thấy năng lượng dao động.
Nhưng trước đó, hắn lại không trông thấy.
Bây giờ đã khác, bên kia giống như tồn tại không ít đá Thần Năng, chỉ là trước đó bị vừa tinh thần dao động che lại khiến Lý Hạo không thể cảm nhận được năng lượng dao động.
"Tông Sư. . ."
Trong đầu Lý Hạo hiện ra một ý niệm trong đầu, đây là Tông Sư được ghi lại trong văn minh cổ sao?
Hắn từng xem cổ tịch, chỉ Tông Sư mới có thể vận dụng lực lượng tinh thần.
Cũng chính là thần ý ngày nay.
Bất quá, cả hai lại không quá giống nhau, dưới sự va chạm mới rồi, Lý Hạo đã có thêm chút cảm ngộ, thần ý của hắn xét về số lượng thì không bằng đối phương, nhưng xét về sức sống thì tinh thần lực đối phương dường như cực kỳ cứng nhắc.
Sức sống. . . Lý Hạo chỉ có thể nói như vậy.
Bởi vì thần ý của võ sư có đôi khi giống như sức sống, tỉ như Ngũ Cầm Thuật hóa thân thành các loại cầm thú, kỳ thật đều là lấy thân thay vào trong đó, hệt như là vật sống.
Sức sống mạnh hơn, tự nhiên là càng dễ ứng đối hơn.
Lý Hạo cảnh giác nhìn thoáng qua Lưu Long bên cạnh, truyền âm nói: "Bên kia có cái gì đó. . . Lão đại cẩn thận một chút."
Lưu Long khẽ gật đầu, vừa rồi ông cũng bị tinh thần lực công kích, bất quá thứ kia chủ yếu vẫn nhằm vào Lý Hạo, cho nên ông vẫn có thể ứng phó.
Hai người một trước một sau, không đi về hướng cổ bảo nữa mà là đi về phía hẻo lánh.
. . .
Chờ Lý Hạo tới gần bên kia, một lần nữa lại truyền đến dao động tinh thần lực cường hãn.
Cuốn tới!
Oanh!
Va chạm!
Lần này Lý Hạo bị xung kích đến nỗi muốn thổ huyết, thậm chí hắn còn hơi hơi hãi nhiên, mạnh hơn lúc nãy ư?
Hắn thực sự muốn rút lui!
Mạnh như vậy coi chừng bị xung kích mà chết.
Nhưng sau một khắc, ánh mắt hắn khẽ động, trong nháy mắt khi thứ kia bộc phát tới, những chùm sáng nhỏ vừa mới nhìn thấy dường như vỡ vụn rồi biến mất, còn lại cũng có vẻ hơi ảm đạm.
Lòng Lý Hạo thầm chấn động, giống như hiểu ra điều gì.
Năng lượng!
Thứ trong bóng tối này đang hấp thu năng lượng, bộc phát, sau đó xua đuổi hắn. . .
Không phải đối phương không muốn động thủ trong một lần, không phải là muốn mài chết Lý Hạo, hù dọa Lý Hạo, mà là năng lượng của đối phương căn bản không đủ, chỉ có thể hấp thu năng lượng từ đá Thần Năng rồi mới bộc phát.
Một lần rồi lại một lần, ở giữa đều tồn tại giai đoạn ngưng nghỉ, nhưng qua mấy lần không thể dọa Lý Hạo chạy mất mà còn để Lý Hạo nhìn thấu hư thực, số lượng đá Thần Năng của đối phương hiển nhiên không nhiều!
Ngay tại lúc đối phương muốn bộc phát, Lý Hạo bỗng nhiên dao động thần ý: "Dừng tay! Ta là đoàn trưởng Chiến Thiên quân phòng giữ Chiến Thiên thành!"
Nói rồi giáp bạc của hắn nở rộ quang mang.
"Ta chính là thành viên của bát đại gia tộc thủ hộ đến đây dò xét, không được vọng động!"
Lời này, hắn dùng cổ ngữ để nói.
Cùng là thời kỳ văn minh cổ, nếu thứ đồ chơi này thật sự là từ văn minh cổ truyền thừa, hẳn là có thể nghe hiểu.
Trong Chiến Thiên thành, những giáp kim, giáp bạc đều dao động như vậy.
Hắc ám vẫn vô thanh vô tức.
Nhưng Lý Hạo có thể nhìn thấy chùm sáng còn đang thu nhỏ và ít đi, điều này đại biểu đối phương còn đang hấp thu những năng lượng kia, không vì hắn là thành viên của Chiến Thiên quân mà từ bỏ việc chống lại vô điều kiện.
Đổi thành Kim Thương ở đây, không thể thấu hư thực, đối phương liên tiếp bộc phát một lần rồi lại một lần, quả thực là chỉ có thể lựa chọn rút đi.
Nhưng Lý Hạo thì khác, hắn có thể nhìn thấy chùm sáng, giờ phút này thần ý của hắn lại động: "Đừng tiêu hao đá năng lượng nữa, đá năng lượng nơi này không nhiều, hấp thu thêm nữa sẽ triệt để hao sạch, có lẽ ngươi sẽ triệt để tử vong! Ngươi doạ không được ta, ta phụng mệnh đến dò xét những gì sót lại từ thời Tân Võ, nếu ngươi nghe hiểu thì nên biết rằng Chiến Thiên quân không phải là ác đồ. . . Trừ phi năm đó, ngươi thuộc về quân phản nghịch?"
"Phản. . . Nghịch. . ."
Giờ khắc này, lời Lý Hạo nói giống như kích thích cái gì đó, một cỗ dao động yếu ớt chậm rãi bay lên.
Lát sau, Lý Hạo thấy hoa mắt, bỗng nhiên bốn phía tựa hồ tách ra sáng ngời.
Ánh mắt hắn khẽ biến, chỉ thấy giờ phút này cách đó không xa là một cái cây với dáng vẻ như sắp chết. Đại thụ đã đổ sụp, có vẻ chỉ có một phân nhánh sinh trưởng nảy mầm từ gốc đại thụ vốn đã chết rũ.
Cây già giống như đã tử vong.
Nhưng cây già mọc rễ, ra đời một gốc cây mới!
Thụ yêu!