Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 906 - Chương 906 - Hai Bên Đều Có Ích

Chương 906 - Hai Bên Đều Có Ích
Chương 906 - Hai Bên Đều Có Ích

Hành cung dưới mặt đất.

Hai người một cây đang trao đổi với nhau.

Đương nhiên, Lưu Long nghe không hiểu rõ lắm, nếu không phải song phương dùng tinh thần để giao lưu, mà chỉ dùng cổ ngữ thông thường thì ông hoàn toàn không hiểu gì cả, hiện tại thì may mắn rồi, ông có thần ý cho nên có thể cảm giác được đôi phần.

Lý Hạo trao đổi hồi lâu, chần chờ nhìn thoáng qua hành cung xa xa.

Bỗng nhiên hắn nói: "Thụ tiền bối, hợp tác cùng có lợi là kết quả ta hy vọng nhìn thấy, nhưng ta không xác định thứ bỏ ra và thứ được hồi báo có thể có quan hệ trực tiếp hay không, kim cổ khác biệt, cho nên. . . ta có một yêu cầu vô lý, không biết tiền bối có thể đáp ứng được chăng?"

"Cái gì?"

"Tiền bối nói rằng ngươi có thể hội tụ năng lượng, chế tạo thánh địa tu luyện. . . Vậy thì thánh địa tu luyện là gì? Ta còn chút đá Thần Năng, tiền bối hấp thu xong có thể biểu hiện ra một hai được không?"

Hắn nói tiếp: "Đương nhiên, tiền bối hấp thu nhiều có lẽ sẽ trở nên rất cường đại, có lẽ sẽ khu trục chúng ta, thậm chí đánh chết chúng ta, cho nên để phòng ngừa vạn nhất, ta chỉ đành dùng lòng tiểu nhân để đo quân tử, ta sẽ khống chế số lượng đá Thần Năng, nếu tiền bối có thể đáp trả bằng lợi ích tương ứng, ta tự nhiên hy vọng có thể cùng nhau hợp tác."

Nuôi một cái cây chỉ sợ tiêu hao không nhỏ.

Nhìn tình huống của Tiểu thụ bây giờ, có lẽ đá Thần Năng chỉ là đồ vật cơ sở nhất, có khi nó còn ghét bỏ coi thành rác rưởi.

Nhưng đối với Lý Hạo hay tất cả mọi người, đó đã là bảo vật.

Nếu bỏ ra quá nhiều mà thu hoạch không lớn. . . Vậy cần gì bàn chuyện hợp tác nữa, dù không muốn giết nó thì nó cũng chẳng có năng lượng bổ dưỡng, sẽ tự mình chết đi. Lý Hạo kính trọng văn minh cổ thế nhưng không có nghĩa là hắn sẽ làm chuyện hại mình lợi người.

Đối phương không thể mang đến lợi ích gì cho mình, Lý Hạo cũng sẽ không bỏ ra quá nhiều.

Về phần hành cung này. . . Ngươi còn sống, ta không đến dò xét là được.

Một khi ngươi chết, ta sẽ không khách khí nữa.

Thụ yêu cũng đang suy ngẫm, hồi lâu sau nó dao động nói: "Được… Vốn dĩ Yêu thực và Nhân tộc, Yêu tộc đều là một loại hình thức phương án sinh tồn cùng có lợi."

"Trước hết, ngươi cung cấp một chút đá năng lượng, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy chỗ tốt trong đó. . ."

Lý Hạo cân nhắc một phen, cắn răng lấy ra 100 viên đá Thần Năng.

Đương nhiên đây không phải loại đá trong quân mà chỉ là loại dùng để tu luyện bình thường, qua mấy lần thu thập, số lượng đá trong tay Lý Hạo đã lên tới gần 3000 viên, mà một viên trong quân tương đương với mười viên, Lý Hạo chỉ còn lại chừng 20 viên mà thôi.

Những thứ này hắn đều không nỡ dùng.

Nếu đút cho tiểu kiếm thì tiểu kiếm phun ra kiếm năng sẽ lợi hại hơn chút, không thể lãng phí mà dùng lung tung được.

Thực ra Tiểu Thụ hơi ghét bỏ, nhưng bây giờ có hút thế là tốt rồi, năng lượng ẩn chứa trong 100 viên cũng không tính là ít.

Lý Hạo ném ra 100 viên đá Thần Năng, không nói thêm gì nữa.

Sở dĩ hắn bỏ ra nhiều như vậy trong một lần cũng là chuyện không có cách nào khác, những sự tồn tại hoặc truyền thừa từ văn minh cổ này có khẩu vị rất lớn, 100 viên đá Thần Năng rác rưởi đối với bọn hắn chỉ đủ nhét kẽ răng mà thôi.

Ít hơn nữa coi chừng người ta nói ngươi xem thường nó, trực tiếp liền trở mặt.

Ném đá Thần Năng ra, rễ cây của Tiểu Thụ lập tức lan tràn ra, trong nháy mắt đâm vào những viên đá kia.

Năng lượng bị Tiểu Thụ rút ra trong phút chốc.

Chỉ là đối với Tiểu Thụ thì vẫn quá ít.

Một chút năng lượng như thế thật sự chỉ là hạt cát trong sa mạc, đáng tiếc, lúc trước năng lượng từng bộc phát một lần, nó lại chưa kịp hấp thu quá nhiều, về sau, năng lượng Ngân Nguyệt liền trực tiếp tiêu tán hầu như chẳng còn.

Những năm qua, nó cũng không hấp thu được bao nhiêu.

Hiển nhiên, trên đại địa Ngân Nguyệt không chỉ mỗi nó hấp thu, mà cả Chiến Thiên thành bên kia cũng đều đang hấp thu, giữa thiên địa khôi phục chút đỉnh năng lượng như vậy chẳng thể đủ cho bọn hắn hút, người Ngân Nguyệt sao có thể hút được năng lượng gì.

Hấp thu một chút năng lượng, Tiểu Thụ cũng đang tự suy ngẫm.

Không biết qua bao lâu, một cỗ năng lượng đặc thù nhàn nhặt tỏa ra từ trên thân cây.

Rất yếu ớt.

Năng lượng đặc thù này tới gần Lý Hạo, Lý Hạo vô thức muốn vứt bỏ, rất nhanh hắn ý thức được cái gì, chần chờ trong nháy mắt bèn hấp thu chút xíu.

Mà vừa hấp thu xong, Lý Hạo bỗng nhiên có một loại cảm thụ vô cùng đặc biệt.

Giống như có cảm giác của Sinh Mệnh Tuyền Thủy. . . Hoặc nên nói, là cảm giác thoải mái như khi vào nhà tắm trong Chiến Thiên thành lúc trước.

Ở bên, Lưu Long cũng hấp thu chút xíu, bỗng nhiên ông ta thấp giọng rên rỉ, truyền âm cho Lý Hạo: "Năng lượng này thật cổ quái. . ."

Lý Hạo khẽ gật đầu.

Đây có thể chính là điểm đặc biệt của những thụ yêu này.

Bất quá, sau một khắc, Tiểu Thụ dao động lần nữa: "Bây giờ, ta đã ở trạng thái nửa hủy, chỉ có thể tràn lan một chút năng lượng sinh mệnh, loại năng lượng này có thể giúp tu luyện nhanh hơn, kéo dài tuổi thọ, trị liệu ám thương. Những vật này kỳ thật cũng chỉ là thứ yếu..."

Lý Hạo nghiêng tai, thế mà chỉ là thứ yếu?

Vậy thì cái gì mới là chủ yếu?

"Tu luyện ở gần ta, ta có thể tỏa ra lực lượng bản nguyên Cổ Đạo, trợ giúp các ngươi tu luyện."

"Lực lượng bản nguyên?"

Lý Hạo lộ vẻ nghi hoặc, đó là cái gì?

Tiểu Thụ giống như bị sự vô tri của hắn làm chấn động, hồi lâu sau nó mới tiếp tục nói: "Bản nguyên, bản nguyên Võ Đạo cũng chính là bản chất của Võ Đạo. . . Kỳ thật, ta cũng rất tò mò, các ngươi nói mạnh thì rất mạnh, nói yếu cũng rất yếu, nhưng các ngươi. . . những tinh thần dao động trước đó của ngươi không phải là một loại thể hiện của bản nguyên sao?"

"Lực lượng bản nguyên chính là lực lượng gốc rễ của Võ Đạo, tỉ như, trước đó ngươi triển lộ ra mãnh hổ, đây chính là một loại đạo, chỉ là. . . hình như cũng có vài điểm khác biệt. . . lạ thật, các ngươi khác với võ giả Tân Võ trong trí nhớ của ta."

Nó cũng không biết nên nói chính xác như thế nào.

Dựa theo tiêu chuẩn Tân Võ, mấy người Lý Hạo rất đặc biệt, thần ý không đơn thuần chỉ là tinh thần lực, thậm chí đã chạm tới một chút bản nguyên Võ Đạo, nghiêm chỉnh mà nói, những người này đều đã bước lên quá trình truy tìm cực hạn của Võ Đạo.

Thế nhưng xét về thực lực thì lại chênh lệch rất lớn.

Nó không biết nên nói thế nào hay hình dung cụ thể ra sao, nó chỉ là yêu, còn chỉ là truyền thừa chứ không phải là đại yêu tự mình tu luyện mà thành, nếu không, nó đã có thể lý giải cho Lý Hạo một hai.

Sắc mặt Lý Hạo hơi thay đổi: "Thần ý?"

Hắn nhìn về phía Tiểu Thụ, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: "Thế. . . Mộc thế. . . Ngươi là cây. . ."

Hắn bỗng nhiên vung kiếm, Tiểu Thụ lập tức trở nên cảnh giác.

Bất quá rất mau nó đã thả lỏng bởi vì Lý Hạo chỉ đang diễn luyện Liễu Tự Kiếm.

Bình Luận (0)
Comment