Từ lúc tu luyện tới bây giờ, hắn đã phá toái bao nhiêu rồi?
Nguyên Thần Binh, tiểu kiếm cũng đã bị hắn hấp thu không ít.
Lý Hạo hít sâu một hơi, đè xuống những cảm xúc kia: "Tiền bối có thể rời khỏi nơi này không?"
"Không được, ta cần trấn thủ nơi đây."
Lý Hạo không nói chuyện, hắn nghĩ tới cảnh tượng mơ hồ nhìn thấy trước đó, năm xưa chỉ là lời thuận miệng của một vị lão nhân nhưng phụ thân Tiểu Thụ lại tọa trấn nơi đây suốt 30,000 năm!
Đến tận thế hệ của Tiểu Thụ vẫn tiếp tục thi hành nhiệm vụ của bậc cha chú, không thể không nói những vị yêu này có đôi khi ngô nghê không đầu óc, nhưng lại rất đáng khâm phục.
"Vậy ta muốn tìm tiền bối thì chỉ có thể tới đây ư?"
"Không sai."
Tiểu Thụ đáp: "Nếu ngươi có thể cung cấp đủ năng lượng cho ta, ta có thể phong bế thông đạo kia, phụ thân di thuế phong bế nơi đây, chỉ cần đóng đầu thông đạo này lại thì chẳng ai có thể tiến vào được nữa. . . Ngươi có thể cho người vào tiến hành tu luyện, chính ngươi cũng có thể tùy thời tới, chỉ cần ngươi cung cấp đủ nhiều năng lượng là được."
Nói cách khác, nếu Lý Hạo nguyện ý, nơi này có thể chế tạo thành bí địa chuyên cho cá nhân hắn tu luyện.
Chỉ là, nơi đây cách Bạch Nguyệt thành hơi xa, phải lên tới chừng năm, sáu trăm dặm.
Đương nhiên, nếu cườngđại thì thời gian đi đường cũng rất nhanh.
Lý Hạo nhìn thoáng qua pháo đài xa xa: "Tiền bối, nơi này đã bị từ bỏ, ta. . . ta cũng nhìn thấy một ít gì đó. Năm xưa khi vị lão nhân kia tới hình như đã lấy đi chút đồ vật, nơi này sợ rằng chỉ là căn nhà trống, vì sao. . ."
"Ta không biết, phụ thân nói không thể đi vậy thì không thể đi."
Lý Hạo bất đắc dĩ.
Kỳ thật, hắn muốn mang vị này ra ngoài, dù sao hắn cảm giác cái cây này không yếu, trước đó nó có vẻ rất suy yếu bởi vì năng lượng không đủ.
Mặc dù như thế, Kim Thương vẫn chẳng làm gì được nó, nếu Lý Hạo không nhìn thấu hư thực, cũng chưa chắc dám liều mạng với nó.
Cực kỳ lợi hại!
Hắn tính toán một phen, chỉ cảm thấy mình quá nghèo, bằng không hắn đã có thể ngưng tụ Sinh Mệnh Tuyền Thủy, còn có thể không ngừng tiến vào tràng cảnh mới rồi, cùng trưởng thành với Tiểu Thụ, có lẽ hắn sẽ ngay lập tức minh ngộ mộc thế.
Trong tay hắn còn một số Nguyên Thần Binh, nhưng vừa rồi Lý Hạo hấp thu vẫn chưa tiêu hóa hoàn tất, hắn không thể quá lãng phí được, cứ để lần sau lại đến đi.
"Đúng rồi, tiền bối, trái cây giống mèo kia. . ."
"Đó là chí bảo, chỉ là bây giờ e rằng đã sớm đã thất truyền, đó là vật cộng sinh của cao nhân tiền bối, người kia kỳ thật cũng là yêu thực. . ."
Lý Hạo khẽ giật mình, yêu thực?
Lão nhân kia?
"Ý của tiền bối là, yêu có thể hóa hình thành người?"
"Đương nhiên, Yêu tộc sẽ đơn giản hơn chút, yêu thực thì khó hơn nhiều nhưng mà đều có hi vọng."
Lý Hạo ngẫm nghĩ, hắn chợt nghĩ tới cẩu tử ngoài kia.
Hắc Báo cũng có thể biến thành người sao?
Ngẫm lại thật đáng sợ, chó biến thành người, đáng sợ cỡ nào chứ!
"Tiền bối, nơi này ta còn một số đá Thần Năng, có thể cho tiền bối hấp thu, ta để những thuộc hạ kia tiến vào tu luyện được chứ?"
"Đương nhiên!"
Tiểu Thụ không cự tuyệt, dù sao hấp thu rồi cung cấp cho thuộc hạ của Lý Hạo chút ít thì vẫn có thể kiếm lời trung gian để giúp mình khôi phục, đây cũng là điều song phương đều ngầm thừa nhận.
Nếu không, Tiểu Thụ có ngu mới hợp tác với Lý Hạo.
Hiển nhiên, Lý Hạo cũng hiểu đạo lý này.
Hắn đã nhận ra hiệu quả khi tu luyện ở nơi này, còn có, năng lượng Tiểu Thụ cung cấp không khác lắm so với kiếm năng sau khi trung hoà, điều này đại biểu Lý Hạo không cần làm vật trung chuyển nữa.
Mỗi lần mọi người tu luyện, hắn đều cần làm người trung chuyển môi giới thì mới được, chuyện này cũng không tốt đẹp cho lắm.
Một lát sau, Lý Hạo gọi tất cả mọi người tiến nhập nơi đây để tu luyện.
Hắn cũng móc ra rất nhiều đá Thần Năng.
Đương nhiên, những người khác còn đỡ, khi cẩu tử tiến vào nơi đây, Tiểu Thụ giống như có hơi cảnh giác, dù là chỉ là một cái cây thì Lý Hạo vẫn nhìn ra đối phương đang dè chừng.
Cứ như nó sợ cẩu tử thừa dịp nó không chú ý sẽ lén chạy vào hành cung.
Trên thực tế, Hắc Báo thật sự muốn tiến vào, kết quả lại bị Tiểu Thụ xua đuổi nhiều lần.
Hắc Báo đành phải bất đắc dĩ nằm nhoài trên mặt đất, nhìn cung điện kia rồi rơi vào trầm tư, trong trí nhớ của nó, loáng thoáng hiện ra vài hình ảnh gì đó. Nơi này, hoặc có thể nói là cung điện hơi giống mèo này ở vô số tuế nguyệt trước kia, tiền bối của nó có thể tùy ý ra vào.
Cẩu tử nhìn thoáng qua cung điện rồi lại nhìn sang gốc cây. . .
Chút xíu ký ức sâu trong huyết mạch của nó như thức tỉnh, trước kia dường như tiền bối cũng thích một cái cây, không biết có phải cây này hay không, dù sao ký ức rất mơ hồ, lạc ấn trên huyết mạch khiến Hắc Báo chợt nghĩ đến rất nhiều thứ.