Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 910 - Chương 910 - Con Đường Khác Với Năm Đó

Chương 910 - Con Đường Khác Với Năm Đó
Chương 910 - Con Đường Khác Với Năm Đó

Bây giờ, Tiểu Thụ không còn óng ánh sáng long lanh, trông nó có vẻ hơi uể oải.

"Người thời đại này rất kỳ quái. . . Ta cứ tưởng rằng có thể tiếp dẫn các ngươi tiến vào con đường Bản Nguyên, trên thực tế lại không làm được. . . Có lẽ đường mà các ngươi đi đã khác biệt với chúng ta năm đó. . ."

“Chúng ta” ở đây hiển nhiên không phải nói nó mà là ký ức nó kế thừa, nó cơ hồ là do cây già phục sinh.

"Nhưng bản chất Võ Đạo thì vẫn tương tự, trăm sông đổ về một biển, vạn đạo quy nhất, cuối cùng cũng như nhau. . ."

"Ngươi cảm thấy hiệu quả thế nào?"

Lý Hạo gật đầu: "Rất không tệ! Nếu dựa vào bản thân hắn tự tu luyện, không có ngoại vật, ít nhất cần 10 năm trở lên mới có hi vọng bước vào Đấu Thiên."

10 năm đã xem như thông thường.

Mấy chục năm trôi qua, Viên Thạc đều không thể tiến vào Đấu Thiên. . . Đương nhiên, việc này liên quan tới chuyện ngũ thế dung hợp của ông.

Lần này cảm ngộ, chỉ một thanh Nguyên Thần Binh liền đổi lấy một vị Đấu Thiên, Lý Hạo cảm thấy rất đáng giá.

Suy nghĩ một phen, Lý Hạo không chần chờ nữa, ném ra hai thanh Nguyên Thần Binh còn lại: "Có thể tràn lan một chút để ta cảm ngộ được không?"

"Được... Bất quá, không thể chìm đắm trong đạo của ta suốt thời gian dài, ta không phải là ngươi, ngươi có thể cảm ngộ phần nào nhưng không thể rập khuôn, nếu không, ngươi sẽ đi không xa. . ."

Lý Hạo không nói gì, yên lặng chờ đợi.

Một lát sau, Tiểu Thụ đặt hai thanh Nguyên Thần Binh vào thể nội, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Một cỗ dao động đặc thù cũng chầm chậm tràn lan ra.

Lý Hạo không chần chừ nữa, hắn lựa chọn thử xem thế nào.

Đương nhiên, kiếm trong tay chưa bao giờ buông xuống.

Hắn cũng không thể quá tín nhiệm cái cây này.

Dần dần, trước mắt hắn biến thành màu đen, rất nhanh, hắn tựa như lâm vào trong hắc ám, y như Lý Hằng nói, tại nơi hắc ám này mơ hồ hiện ra một con đường.

Lý Hạo đang giẫm ở trên con đường ấy.

Trên đường nhỏ đầy vũng bùn, còn có vài thân ảnh hiển hiện.

Thần trí Lý Hạo coi như thanh tỉnh, thần ý cường hãn hội tụ khiến hắn càng thêm thanh tỉnh, hắn nhìn kỹ lại, có vẻ thấy được gì đó. Hắn trông thấy một gốc đại thụ che trời, thấy được quá trình từ từ lớn lên.

Không có quá nhiều ầm ầm sóng dậy, chỉ có dáng vẻ bình thường và bình thản.

Nó được trồng ở bên cạnh hành cung, có một năm, trong hành cung ấy xuất hiện một lão đầu, sau đó, lão đầu kia lôi từ trong ngực ra một con mèo. . . Không, là một loại trái cây giống mèo, đút cho cái cây này.

"Sinh trưởng ở nơi này, vận khí không tệ, bất quá lần này ta tới hành cung chính là vì tuyên bố vứt bỏ, chiến cuộc cấp bách, Đại Đế đại khái sẽ không tới nữa, nếu không, ngươi sinh trưởng ở nơi này sẽ là cơ duyên lớn, thật đáng tiếc. . ."

Nói rồi lão lại cho đại thụ trái cây, rồi nói: "Cho ngươi một viên Miêu Quả, nếm thức ăn tươi cũng có hi vọng tìm ra đại đạo của mình, ta đi trước, sau này nếu có người tuần tra, hỏi ngươi những việc này, ngươi nói cho ngươi đã ăn của ta năm viên. . . Không, mười viên Miêu Quả!"

Lão nhân kia vỗ vỗ đại thụ: "Làm lão tiền bối, ta cũng không dễ dàng, suốt ngày bị bắt hao tổn, ta sắp hao hết sạch rồi, cuối cùng có chuyện để lấy cớ lưu lại thêm mấy viên. Ngươi nhớ chưa?"

Thời điểm đó đại thụ còn hơi u mê, nhưng nó vẫn vẫn chập chờn dáng người, đại biểu mình đã nhớ kỹ.

Lão nhân nọ cười ha ha không ngừng, lộ ra hàm răng ố vàng, lão lại vỗ vỗ đại thụ: "Có tiền đồ, vậy ta đi trước, đúng rồi, nơi này tuy bị bỏ phế nhưng cũng đừng cho người khác đi vào… Canh chừng chút, miễn cho kẻ khác làm loạn thất bát tao. . ."

Nói xong, lão nhân biến mất.

Đây đại khái là sự kiện có cơ duyên nhất, đáng tự hào nhất và cũng khắc sâu nhất trong ký ức của cây này trên con đường Võ Đạo.

Một lão nhân đưa cho nó một loại trái cây.

Từ đó, đại thụ điên cuồng sinh trưởng, cường đại, sau khi thủ vệ của hành cung rút lui, nó trở thành thủ vệ, trở thành người trông chừng duy nhất của nơi bị vứt bỏ này, bởi vì lão nhân nói dù đã bỏ phế thì cũng đừng để người khác tiến vào.

Mà giờ khắc này Lý Hạo cũng mơ hồ hóa thân thành một cái cây, nương theo cây kia mà trưởng thành.

Gió táp mưa sa, dầm mưa dãi nắng, một ngày lại một ngày, một năm lại một năm.

Đúng lúc đang cảm ngộ, bỗng nhiên Lý Hạo thấy hoa mắt.

Tiểu Thụ hiện ra ở trước mắt, trông càng thêm suy yếu, nó đang nhìn chằm chằm Lý Hạo, "Mắt của ngươi. . ."

Lý Hạo giật mình hoảng hốt, lúc này, trong đầu hắn hiển hiện vô số hình ảnh, hắn hơi lắc đầu, kinh ngạc nói: "Mắt?"

Tiểu Thụ không biết nên hình dung như thế nào, giờ phút này, con mắt của Lý Hạo chẳng khác bình thường là bao nhưng Tiểu Thụ lại cảm thấy có đôi chút khác biệt.

Hồi lâu sau nó mới nói: "Ngươi nên chú ý kĩ vào mắt của mình, có khả năng nó là Phá Vọng Chi Nhãn, hoặc là Kiếm Nhãn. . . Tiên tổ của ngươi trong truyền thuyết cường hãn vô biên, đạo của hắn có hơi khác với chúng ta, năm đó hắn phá toái Bản Nguyên Đạo của mình, nghiêm chỉnh mà nói… có lẽ bây giờ các ngươi nhận chút ảnh hưởng từ hắn, không theo Bản Nguyên Đạo nữa mà là Võ Đạo đặc biệt."

Lý Hạo nghiêng tai lắng nghe, Tiểu Thụ nói tiếp: "Ngươi có thể nghiên cứu nhiều về mắt của mình, mặt khác, Thần Binh do ngươi cung cấp chỉ có thể khiến ta phóng thích chừng đó, nếu tiếp tục thì ta sẽ bị hao tổn bản nguyên!"

Lý Hạo không nói gì mà chỉ gật gật đầu, đột nhiên hắn trở nên rất an tĩnh.

Giờ phút này, hắn còn đang yên lặng cảm ngộ hết thảy những gì nhìn thấy, hình ảnh không phải mấu chốt, mấu chốt là hắn giống như lấy thân thay vào, biến thành một cái cây, sau đó một mực trưởng thành, đây mới là trọng điểm.

Lý Hạo quơ Tinh Không Kiếm, Liễu Tự Kiếm phiêu nhiên mà ra.

Một kiếm nối tiếp một kiếm, trong lúc mơ hồ hắn đã có cảm ngộ nhưng lại không trực tiếp dứt khoát, mà là luôn cảm thấy mông lung, còn cách một ít gì đó.

Rất khó phá vỡ!

Nếu đánh vỡ, có lẽ hắn có thể cảm ngộ mộc thế.

Hồi lâu, khi Lý Hạo tỉnh táo lại, Tiểu Thụ dao động tinh thần: "Không nên gấp, chuyện này rất bình thường, chỉ cần ngươi cảm ngộ nhiều loại đạo, có lẽ nhiều gấp mấy lần thì ngươi sẽ có thể cảm ngộ đến."

Lý Hạo cười khổ.

Tiêu hao này không hề nhỏ, một lần xử lý ba thanh Nguyên Thần Binh, dù là hoàng tử thì cũng không táng gia bại sản như hắn đâu.

Bình Luận (0)
Comment