Lý Hạo nhìn về phía Lưu Long, đối phương cười gật đầu: "Có thể thử xem sao, nói không chừng sẽ có lợi ích rất lớn! Bất quá ta là Thủy hệ. . ."
Cây này có lẽ là Mộc hệ, thuộc tính hẳn là Sinh Mệnh hệ.
Trợ giúp đối với ông chắc là không quá lớn.
Còn nữa, đây là phải tiêu hao Nguyên Thần Binh.
Lý Hạo suy tư một phen, bỗng nhiên nói: "Ta để Lý Hằng tiến vào thì thế nào? Nói rõ tình huống cho hắn, bây giờ hắn cũng bước vào Phá Bách viên mãn, cảm ngộ kiếm ý mộc thế, nếu có trợ giúp hẳn có thể giúp hắn bước vào Đấu Thiên. Nếu ngay cả Đấu Thiên mà hắn đều không thể tiếp nhập, đại biểu trợ giúp ta sẽ có hạn."
Lưu Long ngẫm nghĩ rồi đáp: "Hắn? Cũng được, thế nhưng. . . Ngươi. . . Ngươi yên tâm ư?"
Lý Hạo cười: "Có gì mà không yên lòng, lão đại, không phải ngươi đã nói sao? Gia nhập chúng ta thì chính là người của chúng, huống chi lần này mang mọi người đến chẳng phải là để một số người có hi vọng bước vào Đấu Thiên sao?"
Lưu Long bật cười: "Cũng đúng, là ta hẹp hòi rồi!"
Lý Hạo nhìn về phía Tiểu Thụ: "Ta còn có một số cấp dưới bên ngoài, một người trong đó tu luyện Liễu Tự Kiếm, thực lực yếu hơn chúng ta, ta muốn để hắn tiến vào, ngươi thôn phệ Nguyên Thần Binh rồi phóng thích lực lượng bản nguyên để hắn cảm ngộ. . . Ngươi thấy được không?"
"Tùy ý."
Kỳ thật Tiểu Thụ có cảm giác, bên ngoài thực sự có một số người.
Bất quá thực lực chẳng ra sao cả.
Lý Hạo cũng không nói thêm gì, rất nhanh hắn và Lưu Long rời đi, cấp tốc đạp không biến mất.
Bọn hắn vừa đi, Tiểu Thụ chập chờn thân cành, nhìn về phía đại thụ cách đó không xa, rõ ràng chỉ là một cái cây, giờ phút này lại phảng phất như có ánh mắt tụ vào trên thân đại thụ.
"Phụ thân. . ."
Tiểu Thụ nhìn đại thụ, cuối cùng lại nhìn về phía pháo đài gần đó, bảo vệ hành cung là chức trách của phụ thân chứ không phải nó. Phụ thân đã vẫn lạc nhưng nó vẫn đóng giữ tại nơi này.
Hai mươi năm trước nó đã có thể rời đi, nhưng mà nó vẫn một mực ở lại đây.
Nó là mầm cây do cây già lưu lại lúc vẫn lạc, từ rễ cây già nảy mầm mà thành, nói là hậu duệ, kỳ thật cũng có thể coi như bản thể trùng sinh.
Thủ vệ tòa hành cung bị vứt bỏ này cũng trở thành sứ mạng của nó.
Nếu như có thể, nó không hy vọng Lý Hạo tiến vào.
Thế nhưng bây giờ nó suy yếu không gì sánh được, nơi này cũng bị người ta phát hiện, nếu không cấp tốc làm cho bản thân mạnh lên, có lẽ sẽ có càng nhiều cường giả đến đây tìm tòi bí mật.
Dù cho hành cung này bị ném bỏ, bị từ bỏ thì đó cũng là sự tồn tại chí cao vô thượng từ xưa.
Không có khả năng để người khác tùy ý bước vào như vậy.
"Cho nên chỉ có thể hợp tác. . . Hắn là đoàn trưởng Chiến Thiên thành, chắc hẳn Chiến Thiên thành vẫn chưa triệt để hủy diệt mà còn có cơ chế khảo hạch. Hòe Chiến nguyện ý đưa ra một giọt sinh mệnh tinh hoa tức là chưa hoàn toàn chết đi, có lẽ lão cũng gửi hi vọng vào người này, hy vọng hắn có thể giúp tìm kiếm đường sống. . ."
Tiểu Thụ thầm nghĩ.
Lý Hạo tưởng rằng Tiểu Thụ gặp người liền nguyện ý hợp tác, trên thực tế, đó là vì nó quá coi thường hắn.
Nếu hắn không lấy ra giọt Sinh Mệnh Tuyền Thủy, nếu không có giáp bạc, nếu không có Tinh Không Kiếm thì điều Lý Hạo gặp phải sẽ là Tiểu Thụ liều chết đánh cược một lần. Đôi khi huyết mạch bát đại gia rất rác rưởi, rất vô dụng, có đôi khi lại là nước cờ đầu của rất nhiều chuyện.
Không có cái này, Lý Hạo cũng khó gia nhập Chiến Thiên thành, không có huyết mạch này, hắn cũng không thể thuận lợi đạt thành hiệp nghị với Tiểu Thụ.
. . .
Trong sơn động.
Tất cả mọi người đều lo lắng chờ đợi.
Vào thời khắc này, hai thân ảnh một trước một sau trở về.
Lý Hạo bay vọt lên, nhìn về phía Lý Hằng, Lý Hằng bị hắn nhìn thoáng qua thì sợ hãi hỏi: "Đoàn trưởng, nhìn ta làm gì?"
Nhìn ta như vậy là có ý gì?
"Muốn tiến vào Đấu Thiên không?"
Lý Hằng sững sờ, những người khác cũng khẽ giật mình, đám Liễu Diễm càng bày ra vẻ mặt dị dạng không gì sánh được, có cơ hội này không gọi chúng ta mà lại hỏi Lý Hằng. . . Một cái họ mà được chiếu cố đến mức đó sao?
Lý Hằng cũng ngây người, vội vàng nói: "Đương nhiên là muốn, nhưng muốn khiến thế lớn mạnh rất khó. . . Đoàn trưởng, chẳng lẽ ngươi có biện pháp?"
Phá Bách viên mãn đến Đấu Thiên thì chỉ cách chút xíu, thế lớn mạnh đến tình trạng thuế biến là được.
Nhưng quá trình này thường sẽ kéo dài rất nhiều năm.
Tỉ như Viên Thạc đã phải kéo dài rất nhiều năm, những người khác cũng thế, chỉ mỗi Lưu Long trực tiếp tiến vào Đấu Thiên, nhưng đó là vì ông có ngoại lực hỗ trợ.
"Có, nhưng rất nguy hiểm!"
Lý Hạo không khách khí, nói thẳng: "Phía dưới có một vị thụ yêu đạt thành hiệp nghị với ta, có thể cung cấp chút biện pháp để cho thế của chúng ta lớn mạnh! Đương nhiên, cái giá phải trả rất lớn, dùng Nguyên Thần Binh làm nhiên liệu. . . Ta không xót cái này mà là lo lắng nó có tính toán khác, cho nên cần một người xuống trước thử trước, chờ xem hiệu quả mới quyết định. . ."
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn, Lý Hằng trực tiếp đạp đất lao về phía địa động: "Đoàn trưởng, ta sẽ đi thăm dò sâu cạn. . ."
Lời còn chưa dứt, người đã nhảy xuống.
Lý Hạo không nói gì, hắn nhìn về phía Lưu Long rồi nhìn sang những người khác, giờ phút này, những người khác đều giữ im lặng, gia hỏa này. . . Lý Hạo còn chưa nói xong, hắn cứ như sợ bản thân không có cơ hội nữa hay sao mà lại trực tiếp nhảy xuống.
Lý Hạo cũng đau đầu: "Ta. . . thôi được rồi!"
Ta còn chưa nói xong, ngươi nhảy cái rắm!
Hắn còn muốn căn dặn gia hỏa này cẩn thận và ngó chừng gốc cây kia, thế nhưng người ta đã nhảy xuống, hắn có thể nói cái gì nữa đây?
Lý Hạo không nói gì, ném giáp Mộc hệ vào địa động: "Tiền bối hấp thu thử đi, không đủ thì nói sau."
Chỉ cho một vị Phá Bách cảm ngộ mà thôi, nếu một Nguyên Thần Binh không đủ thì Lý Hạo sẽ phải ngẫm lại xem có đáng giá hay không.
Tiểu Thụ cũng không đáp lại.
Phía dưới không có động tĩnh gì, trở nên cực kỳ an tĩnh.
Hồi lâu, tựa hồ phía dưới có chút biến hóa, Lý Hạo cảm nhận được khí cơ bốc lên, rất nhanh lại biến mất không thấy gì nữa.
Cứ như vậy đại khái qua chừng một giờ, Lý Hạo cảm thấy sốt ruột, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, bắt đầu cân nhắc xem có nên xuống đánh hay không. . .
Bỗng nhiên, một bóng người thoát ra!
Lý Hằng xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống đất, Lý Hạo nhìn hắn một cái, ánh mắt khẽ biến, Đấu Thiên…
Đúng vậy, Lý Hằng đã bước vào Đấu Thiên!
Lý Hằng lại mờ mịt, hoảng hốt, nhìn thấy Lý Hạo mới hơi hoàn hồn, hoang mang nói: "Đoàn trưởng… Ta… Ta đã vào Đấu Thiên rồi sao?"
"Ừm, cảm giác thế nào?"
"Không biết." Lý Hằng hoảng hốt đáp: "Không có cảm giác gì, giống như. . . Giống như tiến nhập một vùng tăm tối, sau đó thấy được một con đường rất hẹp, sau đó loáng thoáng thấy được một số người đánh nhau, có cây, có yêu. . . Sau đó. . . Ta tỉnh lại, thế là tiến vào Đấu Thiên, chính ta vẫn chẳng có cảm giác gì."
Lý Hạo nhíu mày, chỉ thế thôi?
Đơn giản như vậy ư?
Suy tư một hai, Lý Hạo không nói gì nữa, hắn không để Lưu Long đi theo mà là một mình nhảy xuống.