Tiểu Thụ trầm ngâm đáp: "Phụ thân là bị trọng thương, cộng thêm phải bảo vệ hành cung nên không thể không lựa chọn ngủ say. . . cường giả thời đại Tân Võ sẽ không lựa chọn ngủ say, ngươi không hiểu! Nếu có thì hoặc là lâm vào tình trạng giống ta, không cách nào đi ra ngoài, hoặc là đã thụ thương quá nặng, hoặc là phải theo chức trách. . . Ý của ngươi, ta minh bạch, ngươi đang nghĩ phải chăng còn có cường giả Tân Võ không rời đi theo Nhân Vương. . . Không thể nào, chỉ cần có thể chiến, tất cả đều sẽ đi!"
Chỉ cần có thể chiến, tất cả đều sẽ đi.
Lý Hạo yên lặng trải nghiệm cảm giác này, "Vậy. . . Vậy Nhân Vương không để một một số người lưu thủ vùng đại địa này ư?"
Một cái cây có thể sống 30,000 năm không chết.
Vậy những vị cường giả khác của văn minh cổ đâu?
"Không biết, hẳn là không ai ở lại. . . Trong trí nhớ của ta, nếu đó là đối thủ Nhân Vương có thể tự mình giải quyết thì tự ngài ấy sẽ đi, nếu không có khả năng. . . Vậy ngài ấy sẽ dốc toàn bộ lực lượng, sẽ không để cường giả lưu thủ, nhưng hậu phương hẳn cũng không quá nguy hiểm. . . Có địch nhân thì cũng bị tiêu diệt ở tiền tuyến, nếu hậu phương xuất hiện hỗn loạn, vậy chỉ có thể là nội loạn hoặc là chính mình tạo thành phiền phức. . ."
"Lý niệm của Nhân Vương là ta ở bên ngoài diệt địch, nếu hậu phương tự mình nội loạn thì cũng là điều đáng đời, chết hết ông ta cũng chẳng để ý. Ông ấy thiện lương vô cùng, không nỡ khiến chúng sinh bị hao tổn, nhưng một khi ông trở nên hung ác thì tất cả mọi người đều phải e sợ."
Giờ khắc này, Lý Hạo cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Cổ Nhân Vương!
Nếu là người như trong ghi chép vậy thì thực sự rất thú vị, vị này giết người ngoan độc không gì sánh được.
Nhưng dựa theo lời của Tiểu Thụ, vị này lại thương xót chúng sinh.
Đương nhiên, đối phương xuất thủ chính là toàn lực, hoặc là không dẫn người, hoặc là dốc toàn bộ lực lượng, điều thú vị nhất là dường như ông ta không sợ hậu phương nhiễu loạn, có nhiễu loạn thì ông ta cũng mặc kệ.
Có nhiễu loạn thì đó là nội loạn, các ngươi tùy tiện đánh đi, chết sạch thì ông ta cũng mặc kệ.
Nghĩ đến hiện tại. . .
Lòng Lý Hạo hơi động, dù sao hắn không nghe nói có ngoại tộc xâm lấn, ngược lại là vương triều lại nội chiến không ngừng.
Hắn còn muốn hỏi thêm vài câu, Tiểu Thụ đã nói trước: "Không cần đề cập quá nhiều về Nhân Vương, tốt nhất đừng đề cập tới tên của những cường giả này. Tên của họ mà bị nhắc tới nhiều, dù là cách vô số tuế nguyệt, vô số khoảng cách, có lẽ đều có thể cảm ứng được. Nhưng cảm ứng được chưa chắc đã là chuyện tốt, có lẽ còn là chuyện xấu nữa. . . Bởi vì, có thể họ không cách nào phân rõ địch ta, sẽ lợi dụng chút thủ đoạn trực tiếp chú sát kẻ đề cập tới tính danh của họ."
Lý Hạo sững sờ: "Không thể nào chứ? Đã trôi qua vô số năm rồi mà."
"Hết thảy đều có khả năng!"
Tiểu Thụ nhắc nhở: "Thiên địa này có lẽ đã bị hạn chế một chút, chúng ta không đề cập tới bản danh của họ cũng là một loại bảo hộ, còn có thể phân chia địch ta. Nếu giờ phút này đề cập tới tính danh của họ, có thể sẽ bị chú sát đấy!"
"Nếu trùng tên trùng họ. . ."
"Ngươi không hiểu sự huyền diệu của đại đạo đâu!"
Tiểu Thụ thực sự cạn lời, Lý Hạo quá ngu xuẩn. . . Không, kiến thức quá ít, căn bản không hiểu đạo lý trong đó.
Lý Hạo cực kỳ bất đắc dĩ.
Dù sao hắn cũng đã quen với việc cổ nhân thường xuyên khinh bỉ hắn, hiện tại ngay cả cổ thụ đều có ý này.
Gia hỏa này có còn muốn cứu nó nữa không thế?
"Nói cách khác, nếu như ta cung cấp đủ nhiều năng lượng Mộc hệ hoặc là Nguyên Thần Binh Mộc hệ, ngươi có thể phóng thích lực lượng bản nguyên ra để cho ta cảm ngộ, phải không?"
"Đúng."
"Ta có thể ngưng tụ thần ý không? Chính là những thứ người vừa mới thấy kia."
"Không biết."
Thôi được rồi, dù sao cứ thử chút là biết.
Lý Hạo nghĩ đến đây, lại lấy mấy món Nguyên Thần Binh ra ngoài: "Có thứ nào thích hợp với ngươi không?"
"Không có. . . Bất quá nếu ngươi nguyện ý, những vật này ta cũng có thể hấp thu một hai, chỉ là cần số lượng nhiều một chút mới có thể cung cấp đủ nhu cầu. . ."
Lý Hạo thở dài!
Nuôi một tiểu kiếm cần rất nhiều tài nguyên.
Hiện tại, cây này cũng cần.
Còn có cẩu tử nữa, nó cũng là thứ tham ăn.
Lý Hạo phát hiện, tiêu hao của mình so với bọn hắn thật sự không tính là gì.
Nhưng nếu có thể cảm ngộ mộc thế, đừng nói đá Thần Năng Thạch, dù là năm kiện Nguyên Thần Binh bị tiêu hao thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Thời thế này, thực lực ngươi cường đại còn sợ không có những vật này ư?
Không được thì tới Hồng Nguyệt một vòng, tới tam đại tổ chức, tới cửu ti, hoàng thất, phủ tổng đốc Lâm Giang. . . không thì đi tìm hải tặc cũng được.
Trừ những Nguyên Thần Binh mà hắn đang có, kỳ thật lần trước giết Hải Sa cũng thu được một thanh trường đao, bất quá cây đao kia hơi đặc biệt, dường như không phải Nguyên Thần Binh đơn thuần. Vật kia kiên cố không gì sánh được, hết lần này tới lần khác lại không có binh hồn, Lý Hạo đã cất đi, tạm thời không dùng đến.
Hắn đem năm kiện Nguyên Thần Binh ra: "Ngươi cảm thấy ngươi cần hấp thu mấy món mới có thể cung cấp chút lực lượng bản nguyên để cho ta lĩnh hội một hai? Tối thiểu giúp ta thử một chút chỗ tốt của loại lực lượng đặc thù này, bằng không ta sẽ chẳng có động lực gì hết."
"Có thể cho ta thử hấp thụ áo giáp Thổ hệ, hộ tâm kính, tiểu kiếm màu đen. Bộ giáp kia hẳn là do da Địa Long thú chế tạo, tiểu kiếm màu đen tựa như là thi thể Hắc Ngục Khuyển tạo thành, hộ tâm kính chắc là từ Liệt Sơn Giáp. . ."
Tiểu Thụ phân biệt một phen, lại nói: "Quyền sáo và chuông gió kia có đẳng cấp hơi cao, dễ bị lãng phí, ba kiện này chỉ là do thi thể Yêu tộc phẩm thấp tạo thành, có thể hấp thu thử xem sao."
Chuông gió đẳng cấp cao, Lý Hạo dĩ nhiên biết điều đó.
Quyền sáo này cũng có đẳng cấp cao sao?
Lý Hạo thầm nghĩ tới Nam Quyền, lần trước Nam Quyền hình như đã nhìn một hồi lâu, bất quá khi đó mình không để ý lắm, chẳng lẽ vị này cảm thấy hứng thú?
Chẳng qua ngại nói ra sao?
Lý Hạo suy tư một phen, cho chút đá Thần Năng thì vẫn được, nhưng cho đi ba thanh Nguyên Thần Binh sẽ khiến vị này hấp thu và cường đại hơn nhiều, khi đó cũng không dễ đối phó đâu.
Nếu trở mặt, làm không tốt mình sẽ phải chịu chết.
Cân nhắc liên tục, Lý Hạo nói: "Vậy ta để bằng hữu chờ ở bên ngoài lấy, mặt khác, ta gọi mấy vị bằng hữu ở bên ngoài hộ đạo cho ta, không có vấn đề gì chứ?"
Tiểu Thụ: ". . ."
Ngươi không tin ta thì cứ việc nói thẳng cho rồi.
Lý Hạo giải thích: "Mấy người bằng hữu kia thực lực mạnh hơn ta, kiến thức cũng hơn nhiều, có lẽ có biện pháp tốt hơn để giúp tiền bối khôi phục. . ."
"Không cần!"
Tiểu Thụ nói thẳng: "Ngươi không yên lòng ta hấp thu quá nhiều năng lượng mà thôi, bất quá ta không hy vọng có quá nhiều ngoại nhân đến nơi đây. Không bằng thế này đi, trước tiên ngươi có thể không tiến vào, để cho người bên cạnh ngươi lưu lại cảm ngộ thử, nếu có hiệu quả, ngươi có thể cân nhắc tiếp."