Hách Liên Xuyên muốn nói lại thôi, bỗng nhiên nhắm mắt không thèm nghĩ nữa, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Hắn cảm thấy đó có thể là thật.
So sánh ra thì hắn thật sự rất đáng thương.
Mất lão già Ngân Nguyệt có tiền như vậy sao?
30.000 viên đó!
Đây là khái niệm gì?
Đời này hắn đều chưa từng thấy nhiều đá Thần Năng đến vậy.
Lý Hạo hỏi Hách Liên Xuyên và cũng đang tự hỏi liệu mình có nên đáp ứng hay không?
Hắn đưa ra điều kiện chỉ là vì nghĩ Ngân Nguyệt chưa chắc sẽ đáp ứng.
Đến khi họ thực sự đáp ứng. . . hắn lại không khỏi nhức đầu.
Cứu người là việc rất khó.
Đối phương nhất định đang bị đuổi giết.
Mà thực lực chắc chắn sẽ không kém.
Ngoài ra, ai biết Quang Minh Kiếm chạy đi đâu rồi, mình có thể tìm được nàng ư?
Thế nhưng Nguyên Thần Binh Mộc hệ và đá Thần Năng lại khiến cho Lý Hạo động lòng.
Hết thảy không phải đều vì khiến bản thân cường đại hơn sao?
Tiện thể hắn cũng có thể hoàn thành hứa hẹn ngày đó đối với Quang Minh Kiếm, nếu người ta chết từ trước rồi vậy thì cũng chẳng liên quan gì tới hắn.
Nghĩ đến đây, Lý Hạo không khách khí nữa, trực tiếp truyền tin qua áo giáp: "Được, ta đồng ý, nhưng trước tiên phải giao một nửa tiền cọc, nếu hoàn thành nhiệm vụ thì trả hết phần còn lại! Nếu ta chưa chạy tới mà người đã chết, tiền cọc này sẽ không trả lại!"
"Lý Hạo, ngươi tốt xấu gì cũng là Tuần Dạ Nhân. . ."
Lý Hạo không khách khí ngắt lời: "Tuần Dạ Nhân phụ trách bảo vệ Ngân Nguyệt, lúc ta giết hải tặc đâu có đòi tiền, đây là nhiệm vụ ngoài, vì sao ta lại không thu phí?"
Còn muốn dùng đạo đức ép ta, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.
Ranh giới đạo đức cuối cùng của ta ở đâu, chính ta cũng không biết đây này.
Khổng Khiết bị hắn chặn họng, cấp tốc nói: "Được! Vậy ngươi đi. . ."
"Nói đại khái đối phương ở đâu là được, ta tự mình đi. Đương nhiên, tốt nhất đưa đồ trước cho ta, hiện tại ta sẽ về Bạch Nguyệt thành, các ngươi có thể để người đưa tới cho ta trên đường, làm vậy sẽ tiết kiệm chút thời gian."
"Quang Minh Kiếm đi từ phương đông, một đường thẳng đến phương bắc, cụ thể ở đâu thì chúng ta cũng không xác định, chỉ có thể đoán đại khái đối phương sẽ dọc theo Đông Hải để hướng Bắc Hải bên này. . ."
"Vậy là được rồi!"
"Hả?"
"Cứ thế đi!"
Lý Hạo biết địa điểm đại khái là đủ rồi, có đôi mắt này của hắn, dọc đường đi quan sát là đủ, nơi nào có chùm sáng lớn, khả năng chính là vị trí của Quang Minh Kiếm.
Bất quá, thực lực này của hắn làm việc sẽ rất quá sức.
Ra khỏi Ngân Nguyệt, Lý Hạo vẫn còn chút sợ hãi.
Suy tư một phen, hắn nhìn về phía Tiểu Thụ cách đó không xa, bỗng nhiên nói: "Thụ tiền bối, ta phải ra ngoài nhận một nhiệm vụ tương đối nguy hiểm, nhưng thu hoạch sẽ rất lớn, trọn vẹn 30.000 viên đá Thần Năng giống như loại dùng lúc trước! Mộc hệ Thần Binh cũng thu được ba thanh!"
"Ngươi muốn ta cùng đi với ngươi?"
Lý Hạo gật đầu: "Đúng là có ý tưởng này! Nếu tiền bối không yên lòng thì trước tiên có thể phong bế nơi đây, đi theo ta, lấy được đồ vật, tiền bối có thể khôi phục một phần thực lực nhỉ? Ta thấy tiền bối tiêu hao năng lượng quá lớn, không cách nào duy trì tiếp nên chỉ có thể phát huy thực lực Húc Quang, nếu có thể thu về nhiều bảo vật để khôi phục năng lượng, có lẽ ngươi có thể phát huy ra thực lực mạnh hơn."
Lý Hạo lập tức có chủ ý đối với Tiểu Thụ.
Tiểu Thụ suy tư một phen, chập chờn thân thể: "Không được, ta không thể ra ngoài! Hành cung còn cần thủ vệ, mà ngoại giới chưa hẳn đã đối xử dễ chịu đối với sinh vật như chúng ta. . ."
Lý Hạo thấy thế cũng không bắt buộc, quên đi vậy.
Đang nghĩ ngợi, Tiểu Thụ bỗng nhiên lại nói: "Ngươi nguyện ý thanh toán một phần thù lao cho ta?"
"Đương nhiên!"
Tiểu Thụ có vẻ khá phân vân, hồi lâu sau mới khó nhọc nói: "Ta không có khả năng ra ngoài với ngươi, nhưng ta có thể cắt chém một bộ phận lực lượng bản nguyên cho ngươi. . . có điều, ngươi lấy được đồ vật thì nhất định phải thanh toán tổn thất của ta!"
Lý Hạo khẽ giật mình, cắt chém lực lượng bản nguyên?
"Có lực lượng bản nguyên cắt chém của ta, ngươi có thể tự mình cảm ngộ bản nguyên, cũng có thể xem lực lượng bản nguyên như phù chú dùng duy nhất một lần, chắc chắn sẽ mạnh hơn một kích toàn lực của ta hiện tại, tối thiểu giết ngươi thì vẫn có hi vọng. . ."
Nói cách khác, hoặc là tự mình cảm ngộ hoặc là có thể đánh giết một vị Húc Quang trung kỳ?
"Có tổn thất gì với ngươi không?"
"Tất nhiên!"
"Đối với chúng ta, lực lượng bản nguyên cực kỳ trân quý, thế nhưng hiện tại ta quả thực nhập không đủ xuất, rất cần năng lượng, nếu không những thứ rác rưởi này nhiều đến mấy cũng sẽ không khiến ta cắt chém bản nguyên."
Tiểu Thụ cực kỳ bất đắc dĩ, đây là chuyện không có cách nào khác.
Ánh mắt Lý Hạo khẽ lay động: "Vậy được, ta nguyện ý bỏ ra 10.000 viên đá Thần Năng và một thanh Nguyên Thần Binh, đây là giá trao đổi. Chờ ta trở về, nếu vẫn không thể cảm ngộ Mộc Kiếm Thế thì phần còn lại ta cũng sẽ giao cho tiền bối để tiếp tục cảm ngộ lực lượng bản nguyên."
Tiểu Thụ khẳng định là đã nói láo, một lần cảm ngộ sẽ không dùng nhiều như vậy.
Nhưng Lý Hạo cũng nguyện ý trả cái giá này.
Dù sao đó đều là thứ tự tìm tới tay.
Tiểu Thụ thấy thế cũng rất sung sướng, không nhiều lời thêm nữa, một lát sau, một rễ cây như thủy tinh rơi xuống tay Lý Hạo, khí tức không hề hiển hiện.
"Chính là cái này, nếu để mình cảm ngộ thì ngươi hãy đưa đạo của mình dung nhập vào trong đó, nếu dùng để đối phó địch nhân thì sử dụng tinh thần lực kích phát là được. . ."
Lý Hạo nhìn về phía Tiểu Thụ, Tiểu Thụ càng thêm uể oải.
Xem ra, tiêu hao không hề nhỏ.
"Đa tạ tiền bối!"
"Cùng có lợi thôi." Tiểu Thụ không cần cảm tạ của hắn, nó chỉ hy vọng người này có thể cung cấp cho mình đủ nhiều hồi báo.
"Vậy huynh đệ của ta sẽ ở lại đây, nếu ta không có việc gì, tự nhiên sẽ mau chóng trở về, nếu ta về không được. . . Tiền bối hãy thả bọn họ ra ngoài."
Nói xong những này, Lý Hạo dặn dò Lưu Long vài câu, sau đó trực tiếp chui ra ngoài.
. . .
Đi ra khỏi sơn động.
Lý Hạo hít sâu một hơi, trời vẫn còn tối nhưng cũng đã hiện lên chút tia sáng.
Hắn không lưu lại, vội vã đằng không mà lên, lao đi cực nhanh.
Không mang theo Liệp Ma đoàn, tốc độ của hắn nhanh hơn rất nhiều.
Võ sư có thể bay lên không, bất quá tiêu hao sẽ rất lớn, nhưng Lý Hạo chẳng quan tâm dù sao kiếm năng có thể duy trì tiêu hao, thế nên tiêu hao cũng không tính quá lớn.
Hắn cần phải lấy được tiền cọc trước mới được.
Một đường phi nhanh, qua không biết bao lâu, trong giáp đen lại truyền đến thanh âm: "Ngươi đến đâu rồi?"
"Cách ngươi chừng 50 dặm!"
". . ." Khổng Khiết bó tay thật rồi, làm sao ngươi biết?
Nhìn qua giáp đen trên người, y đại khái đã hiểu, thứ đồ chơi này thế mà còn có thể định vị, nói như vậy, ta vừa ra ngoài thì tiểu tử này lập tức biết được sao?
Thứ này, tốt thì tốt nhưng cũng không thể dùng linh tinh.
Bằng không, y sẽ nằm dưới sự giám sát tuyệt đối của Lý Hạo.