50 dặm không tính quá xa.
Hai người đều vội phi nhanh, không bao lâu, Lý Hạo trông thấy điểm sáng đại biểu cho Khổng Khiết, đó là định vị của giáp đen, vốn bản thân chùm sáng của Khổng Khiết cũng rất chướng mắt, nhưng nhất định phải tới gần mới có thể thấy được.
Thân ảnh Lý Hạo lấp lóe, một lát sau hai người gặp nhau.
Khổng Khiết nhìn về phía Lý Hạo, thở dài một tiếng: "Ngươi thật là… nếu ngươi trực tiếp đáp ứng không ra điều kiện gì thì có lẽ ta có thể tranh thủ một cơ hội vô cùng tốt cho ngươi!"
Đáng tiếc!
Nếu lần này Lý Hạo không ra điều kiện mà trực tiếp đáp ứng, y cảm thấy hoàn toàn có thể nhắc lại chuyện tứ phương chung chưởng Ngân Nguyệt, Lý Hạo đã bỏ qua một cơ hội tốt vô cùng.
Hắn đưa ra điều kiện, Hoàng Vũ và Triệu thự trưởng đều sẽ cảm giác người này vẫn còn khiếm khuyết tinh thần kính dâng, càng sẽ không dễ dàng đáp ứng để Lý Hạo gia nhập trở thành một trong những vị đứng đầu tứ phương.
Lý Hạo cười: "Cơ hội gì? Còn đáng tiền hơn cái này ư?"
"Ngươi ấy. . . Không hiểu đâu!"
Khổng Khiết lắc đầu, nếu Lý Hạo có thể thượng vị, đó là điều không phải những tài nguyên này có thể so mà là đại biểu cho rất nhiều thứ, không đơn thuần chỉ là địa vị mà còn có một số cơ mật cùng hưởng, cùng chung sức. Đại biểu rằng chỉ cần Lý Hạo có vấn đề, những người khác đều sẽ ra tay tương trợ, đây là điều cơ bản nhất.
Mà bây giờ, Lý Hạo lại bỏ qua những thứ này.
Lý Hạo vốn chẳng thèm để ý, không có đồ vật gì quan trọng hơn so với thứ mà mình nắm giữ.
30.000 viên đá Thần Năng và ba thanh Mộc hệ Nguyên Thần Binh có lẽ đủ cho hắn cảm ngộ ba lần. Lý Hạo cảm thấy hắn nhất định có thể cảm ngộ thành công, có thể xuất hiện Mộc Kiếm Thế. Nếu ngũ thế dung hợp, thời điểm đó hắn không dám so với kỳ thuế biến nhưng chắc chắn so với Húc Quang hậu kỳ hoặc là đỉnh phong sẽ không có vấn đề gì nhỉ?
Lực lượng mới là của mình!
Hồng Nhất Đường có thể tùy ý tiêu dao bởi vì có sức mạnh.
Quang Minh Kiếm đáng giá để Ngân Nguyệt cắt thịt ra cứu, bởi vì lực lượng của nàng đủ mạnh.
Không có lực lượng mới là điều đáng buồn nhất.
Ta có thể không cần, nhưng ta nhất định phải có.
"Ti trưởng, đồ đâu?"
Khổng Khiết có chút luyến tiếc, cuối cùng vẫn đành phải ném nhẫn trữ vật cho Lý Hạo: "10. 000 viên đá Thần Năng, hai thanh Nguyên Thần Binh Mộc hệ, phần còn lại cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ mới thanh toán."
Y lại nói: "Ngươi đã cầm tiền thì có một chút chuyện ngươi phải đến. . . Nếu ngươi cứu Quang Minh Kiếm, ngươi không thể đại biểu cho cá nhân ngươi mà là đại biểu cho quan phương của Ngân Nguyệt, đưa trợ giúp cho nàng thì ngươi cũng phải nói rõ ràng!"
Lý Hạo gật đầu: "Đương nhiên, ta mới không làm loại chuyện thiếu phẩm cấp thế đâu!"
Lý Hạo cười nói: "Bất quá ta cũng nói một chuyện, lúc trước nàng ép ta đáp ứng giúp nàng trấn áp thể nội bạo động một lần. . . Nếu lần này cứu nàng, chuyện đó cũng cần rõ ràng, ta không có nói muốn đi ra ngoài giúp nàng đâu!"
"Tùy các ngươi!"
Khổng Khiết không nhiều lời, bọn họ chỉ muốn khiến Quang Minh Kiếm cảm kích mà thôi.
"Ta phải trở về, không thểg ở lâu ở bên ngoài, hiện tại là thời điểm mẫn cảm. . ."
Nói rồi y quay người định rời đi.
Lý Hạo lại hô: "Ti trưởng, có người nhìn chằm chằm các ngươi, các ngươi không biết phản kích sao?"
". . ." Khổng Khiết bất đắc dĩ, thuận miệng nói: "Thời cơ chưa tới!"
". . ."
Được rồi.
Lý Hạo mỉm cười, cũng không nói gì nữa.
Thời cơ chưa tới?
Toàn là mấy lời này.
Bao giờ mới là thời cơ?
Thôi thôi, không có quan hệ gì với ta, mặc kệ những người này giày vò tiếp đi.
Lý Hạo đằng không mà lên, nhắm thẳng về phía Bắc Hải, lấy tiền tài của người phải trừ tai hoạ cho người.
Mà cùng lúc ấy, ở dưới mặt đất có một con hắc cẩu cũng đang nhanh chóng vọt chạy, Lý Hạo vốn không muốn mang Hắc Báo, hắn thực sự chẳng muốn liều mạng làm gì, có cơ hội thì cứu, không có cơ hội cthì quên đi.
Hắn đã bảo rồi, nếu không có cơ hội thì tiền đặt cọc cũng không thể trả lại.
Nhưng Hắc Báo ở bên kia hình như không quá dễ chịu, Lý Hạo vừa đi, gia hỏa này cũng cấp tốc chạy theo, Lý Hạo đành phải mặc kệ nó. Quả thực Hắc Báo không yếu, có nó đi cùng sẽ an toàn hơn chút đỉnh.
Lý Hạo cấp tốc phi nhanh, một người một chó không bao lâu đã tiến vào phạm vi Nguyệt Hải.
Lý Hạo vung tay lên, Cự Côn Thần Chu hiển hiện.
Một người một chó lên thuyền, phút chốc, Lý Hạo lấy ra rễ cây thủy tinh kia.
Dùng như phù chú một lần ư?
Đó là hành vi ngu ngốc!
Thừa dịp này cảm ngộ một lần, có lẽ hắn sẽ có thể ngưng tụ ra Mộc Kiếm Thế, còn cần phù chú ngang ngửa với Húc Quang trung hậu kỳ làm gì.
Trong nháy mắt, thần ý của Lý Hạo tràn vào trong.
Hệt như lúc trước, một cỗ uy áp nhàn nhạt bao phủ Lý Hạo, Lý Hạo giống như tiến nhập một vũ trụ khác, bắt đầu nương theo đại thụ cùng nhau trưởng thành.
Ngay tại thời khắc này, Lý Hạo cũng đồng thời cảm ngộ lực lượng bản nguyên.
Trong Bắc Hải.
Sâu trong biển cả.
Dưới đáy biển có một tòa kiến trúc vàng son lộng lẫy hiện ra, trong đó, một đầu đại yêu ngủ say đột nhiên mở mắt, giống như cảm nhận được dao động đặc thù kia, ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Hồi lâu sau nó khẽ lẩm bẩm: "Lực lượng của bản nguyên. . . Giờ này còn có bản nguyên đại yêu còn sống, mà lại đang hành tẩu ở Bắc Hải sao?"
Đại yêu có lòng muốn dò xét, nhìn thử một chút. . .
Nhưng rất nhanh, nó bỏ đi ý nghĩ này.
Khẽ than thở một tiếng, bây giờ nó không có khả năng tuỳ tiện dò xét, cũng không thể tùy tiện rời đi, thế giới này đã không còn giống với lúc trước.
Những tên trong di tích kia có lẽ cảm thấy chuyện vẫn như xưa, mà nó đã sớm cảm thấy thời cuộc thay đổi rồi.
. . .
Lý Hạo hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn đắm chìm trong loại cảm giác này.
Hắn như là một cái cây đang mọc rễ nảy mầm, cành lá chập chờn, tung bay theo gió.
Một năm, hai năm, ba năm. . .
Trong trí nhớ giống như đi qua vô số tuế nguyệt.
Nhưng trong hiện thực kỳ thật chỉ là phút chốc.
Không biết qua bao lâu, lực lượng bản nguyên bên cạnh Lý Hạo tiêu tán, mà Lý Hạo cũng mở mắt, rễ cây thủy tinh trong tay vỡ nát hoàn toàn, triệt để tiêu tán sạch sẽ.
Ánh mắt Lý Hạo mê mang, cũng có chút tiếc nuối.
Một lần nữa. . . Chỉ cần một lần nữa, hắn nhất định có thể cảm ngộ thành công.