Đúng vậy, Lý Hạo biết chỉ còn thiếu xíu xíu nữa thôi.
Loại sinh cơ bừng bừng, loại cảm giác rục rịch ấy, giờ phút này hắn chỉ còn thiếu một chút nữa thôi. Chỉ chút ít nữa, ở thời điểm hắn trở thành cái cây này chưa thể một mực kiên trì đến lúc đối phương cảm ngộ bản nguyên.
Lý Hạo cắn răng, thật đáng tiếc!
Không, có lẽ là Tiểu Thụ cố ý chỉ cho chừng đó, bởi vì Lý Hạo cảm ngộ được rồi thí sẽ không còn lần sau.
"Còn thiếu chút xíu. . ."
Lý Hạo hít sâu một hơi, rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại.
Thiếu chút ít chưa hẳn cần tiếp tục đi tìm Tiểu Thụ.
Có lẽ. . . Có thể tìm cường giả để chém giết một phen.
Lúc trước lão sư cảm ngộ ngũ thế trong điều kiện kém hơn mình nhiều, thực lực cũng kém hơn nhiều lắm, ông có thể cảm ngộ thành công chính là nhờ lần lượt chiến đấu, đánh ra được.
Cự Côn Thần Chu cấp tốc phi nhanh trên biển.
Hắc Báo nằm nhoài ở đầu thuyền, nhàm chán dùng đuôi câu cá. . . Không biết con chó này nghĩ như thế nào, tốc độ nhanh như vậy chẳng lẽ ngươi có thể câu được cá sao?
Thấy Lý Hạo nhìn qua, Hắc Báo dựng thẳng đuôi lên, trên cái đuôi xuyên một con cá lớn, Hắc Báo bày ra vẻ nghi ngờ nhìn về phía Lý Hạo, ngươi muốn ăn sao?
". . ."
Lý Hạo cạn lời, ta cho là ngươi câu cá, thì ra ngươi đang xiên cá!
Hắc Báo thấy Lý Hạo không ăn, vẫy vẫy đuôi, bỏ rơi con cá lớn, nó cũng không muốn ăn, chỉ là trong trí nhớ có chút ký ức hiện ra, hình như có ai đó thích ăn cá, cũng rất thích dùng cái đuôi để câu cá.
. . .
Ngay tại khi Lý Hạo chạy tới Bắc Hải.
Bắc Hải cũng đang có chút hỗn loạn.
Từng đám đạo tặc đều nhận được tin tức, Quang Minh Kiếm sắp sửa vượt qua Đông Hải, xuất phát về hướng Bắc Hải.
Bạch Sa đạo.
Bên cạnh Bạch Sa nhiều hơn một người, vị này cũng đeo mặt nạ, thanh âm trầm thấp: "Bạch Sa tướng quân, ý tứ của phía trên là tốt nhất có thể chặn giết Quang Minh Kiếm, cướp đoạt Truy Phong Ngoa! Đương nhiên, nếu có thể bắt giữ Quang Minh Kiếm còn sống thì lại càng tốt hơn."
Bạch Sa nhíu mày: "Ngũ đại tướng quân của Định Quốc quân đều bị giết trong nháy mắt, ngươi xác định có thể làm được ư?"
"Đó là trước kia, hiện tại Quang Minh Kiếm chỉ đang kéo dài hơi tàn, mấu chốt chính là rất nhiều người muốn đục nước béo cò, đừng quên, Bắc Hải là thiên hạ của chúng ta. . ."
Bạch Sa từ chối cho ý kiến.
Thiên hạ của chúng ta?
Suy nghĩ nhiều quá.
Bắc Hải Bát Đạo, Bạch Sa đạo chẳng thể tính là hạng nhất.
Mà lão nhị và lão tam mới chết không bao lâu, tình huống bây giờ còn rất hỗn loạn lấy, bây giờ muốn đi giết Quang Minh Kiếm kỳ thật không phải là thời cơ tốt.
Thế nhưng đây là người phía trên cử tới.
Dù Bạch Sa mạnh hơn hắn, cũng không quá e ngại, thế nhưng không cần thiết trở mặt, cân nhắc một phen gã bèn nói: "Có lẽ Quang Minh Kiếm muốn trốn về Ngân Nguyệt, gửi hi vọng vào chuyện võ sư Ngân Nguyệt sẽ cứu nàng, chúng ta không cần làm to chuyện. . . Chờ ở đây có lẽ sẽ có thể chờ được nàng."
"Sợ là sợ chưa đến được nơi này, nàng đã chết."
Nam tử đeo mặt nạ khuyên nhủ một câu: "Không bằng Bạch tướng quân chủ động tới gần Đông Hải hải vực. . ."
"Ta suy nghĩ đã!" Bạch Sa không thèm để ý, nói đùa, đó là địa bàn của người khác, đi chẳng phải là tự tìm phiền phức?
Kỳ thật gã hi vọng Quang Minh Kiếm chạy trốn tới Ngân Nguyệt, người truy sát nàng có lẽ cũng sẽ đi theo gây ra hỗn loạn cho Ngân Nguyệt, khi đó sẽ là cơ hội đối phó với Lý Hạo.
. . .
Cùng lúc ấy ở biên giới Đông Hải, nơi giáp ranh với Bắc Hải.
Quang Minh Kiếm không ngừng đẫm máu, phun ra một chút mảnh vỡ nội phủ, bất quá, dù đến giờ phút này, nàng vẫn không chết mà là có lực lượng quang minh bộc phát lan tràn ở trên người nàng lan tràn, áp chế hết thảy thương thế.
Ngày đó Lý Hạo giúp nàng trấn áp một lần, nàng tự nhiên cũng không phải chẳng có một chút chắc chắn gì.
Lực lượng quang minh hệ rất thích hợp để chữa thương.
Đổi thành những người khác đã sớm nổ tung, mà nàng lại một đường đào vong, đến bây giờ vẫn có thể còn sống.
Trong mắt nàng vẫn ôm chút hi vọng. . . Chỉ là, hi vọng dần dần đang bị dập tắt.
Người phía sau theo sát không bỏ.
Mấu chốt là, tin tức tiết lộ ra ngoài quá nhanh, đã có cường giả bắt đầu vây quanh chặn đường, hiển nhiên, Định quốc công phủ không thể bắt giữ được nàng nên đã làm cho một số người động tâm.
Quang Minh Kiếm nhìn về Bắc Hải phía trước. . . Nàng nhất định phải xuyên qua Bắc Hải, tiến vào phạm vi Nguyệt Hải thì mới xem như tiến nhập địa giới Ngân Nguyệt, nhưng nơi này cách bên kia đâu chỉ ngàn dặm.
Chỉ sợ nàng chống đỡ không đến khi đó.
"Ta đã tận lực. . ."
Quang Minh Kiếm tự nhủ thầm, thế nhưng nàng không có cơ hội.
Bất quá mặc dù như vậy, nàng cũng sẽ không nhắm mặt chịu chết.
Quang Minh Kiếm tiếp tục trốn chạy, nàng cũng muốn nhìn xem ai sẽ nhảy ra đầu tiên, mặc dù ngũ tạng triệt để phá toái, nàng cũng muốn giết chết mấy vị cường giả để thế nhân biết, Quang Minh Kiếm cường hãn vô song.
Ngân Nguyệt Thất Kiếm ngày xưa miễn là còn sống thì đều không phải là phế vật!
Đương nhiên, Bích Quang Kiếm theo cổ pháp, cổ pháp không được đầy đủ nên tiến bộ cực kỳ chậm chạp.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Vẻ tàn khốc trong mắt Quang Minh Kiếm lại càng ngày càng đậm.
Quá nhiều người tới!
Lúc này mới bao lâu chứ?
Nàng đã cảm ứng được, chỉ riêng Húc Quang e là không dưới mười người đang truy đuổi phía sau, ai nấy đều rất cường đại, chẳng phải loại gia hỏa mới tiến vào Húc Quang không bao lâu.
Trước mặt có lẽ còn có người đang ngồi chờ.
. . .
Lúc này Lý Hạo cũng triệt để tiến nhập phạm vị Bắc Hải.
Nhìn không thấy bờ biển khiến Lý Hạo nhịn không được đi ra khoang thuyền, đây là lần đầu tiên hắn đi ra khỏi phạm vi Ngân Nguyệt, nơi này đã không thuộc về địa giới Ngân Nguyệt nữa. Trước kia, dù sao cũng chiến đấu tại phạm vị Nguyệt Hải.
Sóng ở Bắc Hải càng lớn.
Ầm ầm, tiếng sóng đinh tai nhức óc.
Lý Hạo lại cảm thấy tinh thần thanh thản. Bắc Hải thật đẹp!
Đáng tiếc nó không thuộc về Ngân Nguyệt.
Hắc Báo cũng trưng ra vẻ mặt hiếu kỳ nhìn ngó khắp chung quanh, biển thật là lớn, thật là đẹp.
Một người một chó ngồi xổm ở đầu thuyền, giờ phút này không có nỗi sợ khi sắp phải đối mặt với nguy hiểm, chỉ có niềm sung sướng khi có thể kiến thức thiên địa rộng lớn. Có lẽ, ngày đó mình nên rời đi với Hầu Tiêu Trần, Lý Hạo thầm nghĩ như vậy.