Lý Hạo tiếp nhận ngọc bội, kiểm tra một hồi liền thấy phía trên có một ít dòng chữ nhỏ xíu xuất hiện. Thanh niên kia thấy Lý Hạo hứng thú thì có chút khẩn trương nói: "Do không gian ghi chép nội bộ không đủ nên loại ngọc bội truyền tin này chỉ có thể lưu giữ 10 tin tức gần nhất. Nếu có tin mới truyền đến thì sẽ lập tức hiện ra. Nếu ngươi muốn truyền tin về thì trên ngọc bội có cái nút màu đỏ, ấn nút rồi đưa tin tức vào là có thể lập tức truyền tống đến trạm trung chuyển gần ngươi nhất."
Không tính là quá thuận tiện, nhưng so với các thiết bị truyền thông tin hiện nay thì đã tốt hơn nhiều.
Lý Hạo kiểm tra xem, cách đây hai giờ quả thật có một tin nhắn, nội dung như sau: "Quang Minh Kiếm đã vào Bắc Hải, cường giả khắp nơi đang đuổi theo. Đại chiến hết sức căng thẳng, người trên Bắc Hải chú ý lui tránh. Quang Minh Kiếm cường hãn, truy binh đông đảo. . ."
Hai giờ trước, đối phương đã tiến vào Bắc Hải!
Lý Hạo cấp tốc nhớ lại bản đồ Bắc Hải, phạm vi khu vực này rất rộng. Quang Minh Kiếm tiến vào từ phía đông, nếu nàng ta phi hành hết cỡ thì sau hai canh giờ, đại khái đã di chuyển được tầm một ngàn dặm.
Mà hắn đại khái cũng mới chỉ di chuyển được trên dưới ngàn dặm.
Tính ra thì khoảng cách giữa đôi bên vẫn còn khá xa, Bắc Hải rất rộng, không phải chỉ cần đi từ Ngân Nguyệt đến Đông Hải là đã hết toàn bộ hành trình, mà vượt qua Ngân Nguyệt thì vẫn thuộc về ranh giới Bắc Hải, chỉ là vùng biển này đã không còn giáp giới với Ngân Nguyệt nữa mà thôi.
Tính toán một chút thì hẳn là khoảng cách tối thiểu giữa hai người còn tầm ba ngàn dặm.
Dù cả Lý Hạo và Quang Minh Kiếm đều toàn lực tiến lên thì cũng phải hai ba tiếng sau mới có thể chạm mặt. Đó còn là trong tình huống bọn họ dồn hết sức, một giờ phải di chuyển được ít nhất bốn năm trăm dặm.
"Trách không được tới giờ vẫn chưa tìm ra nàng ta."
Lý Hạo hết sức bất đắc dĩ, còn phải di chuyển thêm hai ba tiếng nữa. Lại thêm trước đó tiêu hao không ít thời gian, tính ra thì từ lúc Quang Minh Kiếm chạy trốn đến giờ đã qua 10 tiếng đồng hồ, vậy mà nàng vẫn chưa bị giết chết.
Vả lại trong tình huống bị truy đuổi, chưa chắc Quang Minh Kiếm đã có thể dồn sức tập trung vào việc di chuyển. Cho nên đợi hai bên tụ tập được thì có lẽ còn mất nhiều thời gian hơn hắn dự kiến.
Lý Hạo đang xem xét tin tức, còn thanh niên đối diện thì đang đổ mồ hôi hột, vụng trộm quan sát Lý Hạo.
Tuần Dạ Nhân. . .
Phân bộ của Tuần Dạ Nhân đặt ở rất nhiều nơi, gần đây thì có Lâm Giang, Bắc Hải, Hải Nhạc,... Rốt cuộc người này là cường giả của Tuần Dạ Nhân thuộc hành tỉnh nào?
Hay là… Hắn chỉ đang mạo danh?
Lý Hạo kiểm tra ngọc bội một hồi, cuối cùng ngẩng đầu lên nói với thanh niên: "Có thể cho ta mượn cái này không?"
"Đương nhiên!" Thanh niên vội vàng gật đầu lấy lòng, "Đại nhân cần thì cứ tùy ý lấy đi."
"Ngọc bội có định vị không?"
Thanh niên hơi giật mình, chần chờ một chút thì vẫn ăn ngay nói thật: "Có, nhưng chúng ta không điều tra được, chỉ có một vài trạm trung chuyển lớn mới có thể dò xét."
"Vậy nếu ta muốn hỏi thăm tin tức thì có cần mật ngữ mở đầu hay mật mã linh tinh gì không?”
Thanh niên âm thầm kêu khổ, trong lòng có phần xoắn xuýt, không dám trả lời.
Bị đoạt mất ngọc bội đưa tin thì không có gì, nhưng muốn đưa tin thì đích thật cần có một ít mật ngữ, đây cũng là vì phòng ngừa bị người đánh cắp, nhìn trộm các tin cơ mật cá nhân.
Cho nên làm mất ngọc bội thì không tính là chuyện quan trọng, nhưng tùy tiện tiết lộ mật ngữ thì chính là tội lớn!
Lý Hạo có vẻ cũng hiểu được, thế nên hắn cười bảo: "Thế nào, Tuần Dạ Nhân không thể thu hoạch một vài tình báo à?"
"Không phải, chỉ là đại nhân hiểu cho, Tuần Dạ Nhân và chúng ta vốn không cùng hệ thống, có những việc ta không tiện..."
"Được rồi."
Lý Hạo cũng không miễn cưỡng bắt buộc, hắn nhìn chung quanh một vòng, lại cười hỏi: "Chưa từng làm hải tặc đấy chứ?"
"Hả"
Lý Hạo bình tĩnh lặp lại: "Bình thường các ngươi chưa từng làm qua những chuyện mà hải tặc sẽ làm, đúng không?"
Trong lòng thanh niên run lên, y cảm giác được điều gì đó, vội vàng lắc đầu, "Không đâu, nói thế nào thì bọn ta cũng là tập đoàn dưới trướng Cửu Ti, không như những thương nhân khác. Nếu làm chuyện gì xấu để người phát hiện thì sẽ rất mất mặt cấp trên."
"Kỳ thật cũng không quan trọng." Lý Hạo mỉm cười, "Đối với ta, thương nhân riêng lẻ, thương đoàn hay hải tặc thì cũng cùng một loại. Có điều, tập đoàn dưới trướng Cửu Ti thì sẽ không đến nỗi cướp bóc của bách tính hai bên bờ đâu, phải không?"
"Tuyệt đối không có!" Thanh niên khẳng định: "Bọn ta chưa từng làm những việc như vậy!"
Lý Hạo không nói gì nữa, quay đầu định rời đi.
Thế nhưng thanh niên lại nhịn không được, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Dám hỏi. . . Tục danh của đại nhân là. . ."
Lời này vừa nói ra thì y liền thấy hối hận. Lẽ ra y không nên lắm lời, người không biết thì còn tưởng rằng y muốn biết tên để về sau tìm tới trả thù cũng nên.
Trời đất chứng giám, y hoàn toàn không có tâm tư này!
Làm mất một khối ngọc bội mà thôi, kiếm đại cái cớ nào chẳng được, huống chi y thật sự không cách nào địch nổi đối phương, nếu biết chuyện thì bên trên cũng không đến mức trách tội. Bây giờ y lại đường đột hỏi tên người ta như vậy thì chẳng phải là hỏng bét rồi ư?
Lý Hạo không quá để ý, mỉm cười đáp: "Ngân Nguyệt Lý Hạo!"
Thanh niên sững sờ, mà Lý Hạo thì đã đạp không rời đi.
Ngân Nguyệt Lý Hạo!
Sắc mặt thanh niên tái nhợt, ngưng trọng lẩm bẩm: "Ngân Nguyệt Lý Hạo. . . Là người của Ngũ Cầm môn, là đệ tử của Viên Thạc, là truyền nhân của bát đại gia tộc."
Vị này… Hắn tới đây làm gì? Chẳng phải hắn còn đang ở Ngân Nguyệt sao?
Mấu chốt không phải chuyện này, mà là trong ngọc bội đưa tin có một đầu tin tức liên quan tới Lý Hạo, nghĩ đến đây, sắc mặt thanh niên càng thêm trắng bệch.
Hiện giờ y chỉ có thể cầu nguyện Lý Hạo không phát hiện ra.
Nhưng trên thực tế, Lý Hạo đã sớm nhìn thấy, có điều hắn không mấy bận tâm.
"Sau khi đến Ngân Nguyệt hành tỉnh tiến hành giao dịch xong, tập đoàn Tứ Hải lưu lại Ngân Nguyệt một thời gian, thu thập hết thảy tình báo liên quan tới Lý Hạo."
Đây chính là đầu tin tức có liên quan tới hắn. Về phần Cửu Ti chú ý đến mình thì Lý Hạo căn bản không thấy gì kỳ lạ.
Thậm chí nếu bảo Cửu Ti có ý đồ với mình, ví dụ như muốn đoạt lấy Lý gia kiếm thì Lý Hạo cũng chẳng ngạc nhiên.
Ác liệt hơn, nếu Cửu Ti muốn trực tiếp ra tay giết chết hắn thì Lý Hạo cũng không buồn nhấc mí mắt.
Cho nên việc thanh niên lo lắng Lý Hạo sẽ phát hiện thông tin rồi tìm y để gây sự quả là chuyện thừa thãi.