Địa Phúc Kiếm đến rồi. . . Thật nực cười!
Nếu người đến là Thiên Kiếm thì mọi người còn kiêng kị ba phần, nhưng kẻ ra mặt lại là Địa Phúc Kiếm, đây là một gia hỏa sớm đã bị phế bỏ, ai thèm quan tâm chứ?
"Thường nghe nói võ sư Ngân Nguyệt rất cổ quái, ở nhà rất thích tàn nhẫn tranh đấu, có thể đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, nhưng ra ngoài thì trái lại vô cùng đồng lòng. Đệ nhất Ngân Nguyệt… Hôm nay nhìn thấy đúng là đã khiến ta có thêm kiến thức. Thật đúng là! Không nghĩ tới những người khác không dám tới, nhưng Địa Phúc Kiếm ngươi lại đến rồi. . ."
Thời khắc này, quả thật không ít người đã bị Địa Phúc Kiếm hấp dẫn lực chú ý.
Ánh mắt Quang Minh Kiếm có phần phức tạp, nàng vội nhìn quanh một lượt, không thấy Lý Hạo đâu thì lại càng thêm phức tạp.
Địa Phúc Kiếm đã đến, nhưng có thêm Địa Phúc Kiếm thì chưa hẳn đã hữu dụng.
So ra thì nàng càng hy vọng thấy được Lý Hạo hơn.
Đáng tiếc… Ít nhiều nàng cũng biết tính cách của Lý Hạo. Chính mình từng uy hiếp hắn, cho nên hắn ở lại Ngân Nguyệt chờ cứu viện mình đã là cực hạn, sao có thể mạo hiểm tới đây cứu người được?
Về phần Địa Phúc Kiếm xuất hiện, tuy nàng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không tính là quá ngoài ý muốn.
Võ sư Ngân Nguyệt chính là một đám người khó hiểu như thế.
Có đôi khi bọn họ sẽ kích động đến độ giết nhau tới đỏ mắt, ngươi chết ta sống, nhưng chỉ cần có bên thứ ba nhúng tay vào thì bọn họ sẽ lập tức quay đầu liên thủ giết địch. Đợi giết hết rồi lại tiếp tục nội chiến vẫn chưa muộn.
Bọn họ chính là những người sẽ đem hai chữ Ngân Nguyệt treo ngay trước miệng, khác biệt với võ sư ở các địa phương khác, đối với bọn họ, cụm từ “Ngân Nguyệt võ sư” chính là đại biểu cho niềm tự hào và sự kiêu ngạo của bọn họ.
Nói trắng ra thì Ngân Nguyệt chính là tín ngưỡng của lớp võ sư nơi đây.
Ngân Nguyệt võ sư, đệ nhất thiên hạ!
"Hồng Nhất Đường. . ." Quang Minh Kiếm vừa mở miệng liền ho khan không ngừng, huyết dịch chảy xuôi dọc theo khóe miệng, "Nam Quyền đâu?"
"Về Trung bộ rồi."
Hồng Nhất Đường cười cười, lại nói: "Không có cách nào, chỉ có mỗi ta đến thôi. Những người khác hoặc là không liên lạc được, hoặc là không cách nào rời đi, ngược lại xem ngươi kìa. . . Quá thê thảm!"
"Vẫn được mà." Quang Minh Kiếm bật cười, không phải là nụ cười rực rỡ tươi sáng gì, mà chỉ là nụ cười yếu ớt của người đã nhuốm trải phong ba của thời gian.
Ngay một khắc này, một cỗ sóng nước đột ngột càn quét phóng tới.
Ầm một tiếng, trực tiếp nổ tung ngay trước người Hồng Nhất Đường.
Có điều Hồng Nhất Đường nhìn cũng chẳng thèm nhìn, gã chỉ nhẹ nhàng vung kiếm lên, toàn bộ bọt nước lập tức lắng lại, nhanh chóng khôi phục trạng thái yên tĩnh.
Gã nhìn về phía người vừa mới xuất thủ, "Ngươi sẽ không cảm thấy ta chỉ là Tam Dương thôi đấy chứ?"
Hồng Nhất Đường mỉm cười, "Nếu ngươi cho rằng một đạo sóng nước giết chết Tam Dương mà cũng có thể giết được ta, vậy thì chỉ có thể nói, ngươi đã coi thường ta rồi."
Có người lạnh nhạt mở miệng: "Hồng Nhất Đường, ta mặc kệ ngươi ẩn giấu bao nhiêu thực lực, dù ngươi đã đạt đến cảnh giới như Quang Minh Kiếm thì hôm nay ngươi vẫn không thể mang nàng ta đi. Nếu muốn cứu người, chỉ e cái giá ngươi phải trả vượt quá mức chịu đựng của ngươi!"
Rất nhanh, khí tức bưu hãn của vô số cường giả chợt nổi lên.
Dù Hồng Nhất Đường có mạnh như Quang Minh Kiếm thì cũng đừng hòng mơ đến việc mang nàng ta rời đi.
Nơi xa, Từ Trấn nhíu mày cất tiếng: “Địa Phúc Kiếm, ngay cả kẻ phản chủ như Quang Minh Kiếm mà ngươi cũng muốn bảo vệ sao? Tuy năm xưa giới võ sư Ngân Nguyệt hoạt động rất mạnh mẽ, bây giờ cũng nổi lên không ít cường giả tân sinh, nhưng ngươi ngẫm lại xem, nàng ta là kẻ phản bội Định Quốc công phủ! Ngươi đừng quên, năm đó khi Thiên Tinh vương triều bình định thiên hạ, Định Quốc quân cũng không phải chưa từng san bằng Ngân Nguyệt. . ."
Uy hiếp ư?
Hồng Nhất Đường bật cười, "Đừng đề cập tới Định Quốc quân với ta, Hắc giáp quân của Thiên Tinh hoàng thất thì may ra còn đáng nhắc tới, chứ Định Quốc công đời thứ nhất dẫn đầu Định Quốc quân tiến vào Ngân Nguyệt, suýt chút nữa đã bị tiêu diệt. Nếu không nhờ Hắc giáp quân tới cứu viện thì sớm đã phơi thây chiến trường. Huống chi, chuyện đã xảy ra 200 năm trước mà ngươi còn xem đó là điều gì vinh quang lắm sao? Sử ký trong gia tộc các ngươi không tự mình ghi chép lại những chuyện nhục nhã này à?"
Từ Trấn nhíu mày.
Vớ vẩn! Đương nhiên sử ký trong gia tộc có ghi chép lại chuyện năm xưa. Có điều đích thật chỉ chuyên truyền lưu một vài công tích vĩ đại, ví dụ như trấn áp Ngân Nguyệt, mà Định Quốc quân chính là một trong những đội ngũ chiến đấu trọng yếu. Tất nhiên hết thảy lịch sử đều là do người chiến thắng viết.
Nhưng cụ thể ra sao thì chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng, dù là Hồng Nhất Đường cũng chỉ từng nghe tiền bối thế hệ trước kể lại.
Nhất thời, đám cường giả bao vây xung quanh không quá nguyện ý ra tay. Nói thế nào thì Địa Phúc Kiếm cũng đã đến rồi, huống hồ có lẽ thực lực gã thật sự không kém.
Đối với bọn họ mà nói thì kéo dài thời gian cũng chẳng có chỗ nào xấu, tình hình của Quang Minh Kiếm đã rất tệ, thời gian càng trôi qua thì nàng sẽ càng triệt để phế đi.
. . .
Cùng một thời gian, trong biển.
Lý Hạo lẳng lặng di chuyển về một hướng.
Địa Phúc Kiếm xuất hiện đích thật đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nhiệm vụ của Lý Hạo bây giờ là giải quyết vị Húc Quang hậu kỳ Thủy hệ đang nấp trong nước kia.
Phía trên cứ tiếp tục trò chuyện đi, hắn không ngại ra tay đánh lén lần nữa đâu.
Giải quyết vị Húc Quang hậu kỳ này xong thì hắn có thể tụ hợp với Quang Minh Kiếm. Đến lúc đó, hy vọng Kiếm năng mà hắn cung cấp có thể giúp nàng khôi phục một chút.
Lý Hạo hết sức cẩn thận tới gần, dù sao thì Húc Quang hậu kỳ cũng không dễ giết.
Nhưng lấy kinh nghiệm và sự phối hợp ăn ý giữa hắn với Hắc Báo thì vẫn có thể giết chết đối phương trong nháy mắt.
Lý Hạo từng bước một tới gần, khoảng cách ngày càng thu hẹp.
Tuy hiện tại hắn vẫn chưa thấy được thân ảnh của kẻ địch, có lẽ gã Húc Quang này có thủ đoạn ẩn nấp đặc thù nào đó, nhưng dưới chùm sáng chói mắt của đối phương thì mọi thủ đoạn ẩn giấu đều trở nên vô dụng trong mắt Lý Hạo.
Đợi đến khi còn cách đối phương chừng 30m thì Lý Hạo không tiến lên nữa.