Lý Hạo cảm thấy vui vẻ, hắn chưa kiểm kê thu hoạch lần này nhưng nhất định sẽ không ít, đều là đại nhân vật, thực lực cũng cực kỳ cường hãn, trên thân không mang theo xấp xỉ một nghìn đá Thần Năng mà cũng xứng gọi là đại nhân vật sao?
Tính như vậy, trừ 2 nhẫn mà Hồng Nhất Đường cầm đi, hắn sẽ có 10 nhẫn trữ vật thu hoạch được, còn có hai vị Húc Quang, nhiều vị Tam Dương đạo tặc Bắc Hải. . . Xem ra thu hoạch vạn viên đá Thần Năng không khó nhỉ?
Mặt khác, phía quan phương còn nợ mình 20.000 đá Thần Năng, cộng thêm một thanh Nguyên Thần Binh.
Nói tới Nguyên Thần Binh, lần này hẳn là cũng có thu hoạch, Lý Hạo không quá để ý, trực tiếp thu lại vài thi thể, hẳn là cũng sẽ có một ít.
Trận chiến này thật sự giúp hắn phát tài!
Đá Thần Năng bên quan phương trả cũng còn thừa lại 2000 viên, Lý Hạo vốn dĩ cũng còn gần 2000 viên…
Vài ngày trước, hắn chẳng nỡ dùng viên đá Thần Năng nào đâu, hiện tại. . .
Lý Hạo thầm cảm khái, có thực lực mới có vốn liếng.
Không có thực lực chỉ có thể hóa thành pháo hôi.
Nhìn xem, không có tiền thì cứ giết mấy gã đại hải tặc, chẳng phải là tiền về ngay sao?
Hồng Nhất Đường không cảm khái nhiều như hắn, gã nói: "Ngươi cũng đừng quá lộ liễu! Thế cục Ngân Nguyệt chưa chắc đã tốt như vậy, cụ thể ra sao ta cũng không quá rõ, nhưng ta biết Ngân Nguyệt là cái đinh trong mắt của rất nhiều người. . . Ngươi biểu hiện càng ưu dị, càng dễ dàng bị chèn ép! Ngươi đừng giống như sư phụ ngươi, năm đó ông ta phong quang vô hạn nhất, cuối cùng bị người ta áp chế ở Ngân Thành, không được ra ngoài. . ."
Lý Hạo nhướng mày: "Nói tới việc này, ta thật ra muốn nói mấy câu, Ngân Nguyệt không yếu, năm đó Ánh Hồng Nguyệt làm sao có thể làm đến mức bức bách sư phụ ta một mực co đầu rụt cổ trong Ngân Thành? Hầu bộ trưởng. . ."
Mặc dù Hầu Tiêu Trần vì Viên Thạc mà đã chiến với Ánh Hồng Nguyệt một lần, nhưng sau lần đó thì cũng ngầm cho phép Viên Thạc co đầu rút cổ không ra, chỉ có thể ở trong Ngân Thành.
Đối với Lý Hạo, việc này không phù hợp với tác phong của người Ngân Nguyệt.
Đối với Viên Thạc thì cũng quá mức tàn nhẫn.
Những người khác có thể rời đi, có thể tùy ý đi lại, duy chỉ Viên Thạc là không được, tương đương với việc phải ngồi tù vài chục năm. . .
Hồng Nhất Đường trợn trắng mắt không muốn nói chuyện.
Ngược lại thì Quang Minh Kiếm biết một chút tình huống, nghe vậy, nàng than nhẹ: "Sư phụ ngươi đắc tội với nhiều người lắm! Ngân Nguyệt vì đại cục, khi đó không thể không đáp ứng, chung quy vẫn chưa đến mức lấy mạng sư phụ ngươi. Ánh Hồng Nguyệt chỉ là một trong số đó mà thôi, còn có sơn chủ của Phù Đồ thần sơn, Diêm La, Phi Kiếm Tiên, Hạo Thiên sơn chủ của Hạo Thiên thần sơn. . . Lúc ấy Ngân Nguyệt căn bản không có khả năng chống lại bọn hắn, có thể tranh thủ đường sống cho sư phụ ngươi như vậy đã không dễ dàng."
Lý Hạo khẽ giật mình: "Không thể nào? Chẳng phải là Ánh Hồng Nguyệt thôi sao?"
Đừng có đùa!
Dựa theo lời ngươi nói thì Viên Thạc đắc tội gần hết tam đại tổ chức và bảy đại thần sơn rồi.
Thì ra hai vị của bảy đại thần sơn và tam đại thủ lĩnh của tam đại tổ chức đều có thù với sư phụ ta?
Nói đùa sao?
Hồng Nhất Đường nhìn thoáng qua Lý Hạo, ho nhẹ một tiếng: "Không kém bao nhiêu đâu! Chuyện bát quái của sư phụ ngươi, ngươi không biết nhiều lắm, biết cũng chỉ là ở nội bộ võ lâm Ngân Nguyệt mà thôi, sư phụ ngươi từng đi Trung Bộ, thậm chí du lịch qua đại giang nam bắc, bốn biển là nhà, lúc còn trẻ, có đoạn thời gian để ngũ thế dung hợp, ông ấy chạy loạn lung tung. . . Đắc tội thực sự quá nhiều người."
"Vậy làm sao không đánh chết chết. . ."
Lý Hạo nhịn không được chửi thề!
Cục diện rối rắm này còn để lại đây!
"Trừ khi có người bảo bọc, nếu không đánh chết sẽ không tiện bàn giao, bằng không ông ấy phải chủ động khiêu chiến người ta, có thể lưu thủ thì cũng không thể tùy ý đánh chết. . ."
Hồng Nhất Đường giải thích vài câu, không phải là không muốn mà là có đôi khi không thể làm.
Ngươi chủ động khiêu chiến người ta, chưa nói rằng không có khả năng lưu thủ, nếu có thể lưu thủ ,à ngươi còn muốn đánh chết người ta. . . Vậy thì còn rắc rối hơn nữa.
Viên lão tuy ngông cuồng, thế nhưng không có nghĩa là đã hoàn toàn điên rồi.
Nhưng như thế cũng lưu lại không ít kẻ thù, người khác sẽ không vì ngươi không giết hắn mà đi cảm kích ngươi.
"Nói cách khác, sư phụ ta có kẻ thù khắp nơi, phàm là tổ chức lớn cơ hồ đều là kẻ địch của ngài ấy?"
"Không kém bao nhiêu đâu!" Hồng Nhất Đường nở nụ cười.
Lý Hạo hiếu kỳ nói: "Vài ngày trước, sao sư phụ ta lại dám ra ngoài rồi?"
Nếu nguy hiểm như vậy thì sao còn rời núi?
Mà lần này cũng chẳng nguy hiểm như trong tưởng tượng, ông không bị tam đại tổ chức, bảy đại thần sơn vây công.
"Là do thời điểm."
Hồng Nhất Đường giải thích: "Hiện tại không ít người đều đứng trước một cửa ải. . . Sư phụ ngươi ra ngoài có thể giúp mọi người giải quyết cửa ải này, cho nên đến giai đoạn bây giờ, thả ông ấy ra cũng là sự nhất trí chung của một số người."
Lý Hạo hiểu rõ!
Giải phong, ngũ tạng. . .
Một số người nhớ mong Ngũ Cầm bí thuật của sư phụ.
Cảm thấy bây giờ tuy Viên Thạc tụt lại sau, nhưng thả ông ra thì có thể nghiên cứu ra biện pháp ứng đối.
Lý Hạo thầm nghĩ, hừ lạnh một tiếng, nhíu mày nói: "Vì sao lại tin tưởng lão sư ta như vậy?"
"Lão sư của ngươi. . ."
Hồng Nhất Đường suy tính nửa ngày, lúc này mới bật cười nói: "Thiên phú tài tình là một điểm nhưng điều đó không phải mấu chốt, mấu chốt là lão sư ngươi nắm giữ quá nhiều cổ pháp! Ngươi phải biết năm đó vì tu luyện mà ông ấy có thể là nhóm võ sư đầu tiên tại Ngân Nguyệt đi đào móc di tích cổ trên đại địa! Ông ta nắm giữ nhiều cổ pháp lắm, nhưng ông ta vẫn luôn hưởng thụ một mình, không chia sẻ cho người khác, rất nhiều cổ tịch đến chỗ ông ta kỳ thật đã coi như thất truyền."
"Tu luyện Ngũ Cầm bí thuật của ông ấy có lẽ ngươi cảm thấy đơn giản, nhưng đó lại là thứ thích hợp để tu luyện nhất, thậm chí thích hợp cho tất cả mọi người tu luyện, thích hợp với người bình thường, với bất luận kẻ nào, kể cả là kẻ tư chất kém hay tốt, không có bất kỳ yêu cầu gì, ai cũng có thể luyện!"
"Ngươi tu luyện Ngũ Cầm bí thuật mà không cảm thấy rất dễ nhập môn sao? Khi ngươi tu luyện những công pháp khác có cảm thấy độ khó lớn hơn không?"
Lý Hạo ngẫm nghĩ rồi gật đầu, đúng là như thế.
Vô Ảnh Kiếm hay Liễu Tự Kiếm, bao quát cả Cửu Đoán Kình, mấy thứ này đều rất khó nhập môn.
Nếu Lý Hạo không có thực lực cường hãn thì sẽ chẳng dễ dàng nhập môn như vậy.
Ngũ Cầm Thuật thì lại rất đơn giản, từ rất sớm khi Lý Hạo còn luyện Dưỡng Sinh Quyền, về sau thuận lý thành chương học tập « Ngũ Cầm Thổ Nạp Pháp » cũng rất đơn giản, chỉ là chuyển biến một chút phương pháp hô hấp, chung quy là thuận lợi không gì sánh được.
"Tu luyện Ngũ Cầm bí thuật đến cực hạn, cảm ngộ ngũ thế sẽ tương đương với đồng tu 5 đại đạo trong cổ võ. . . Đây là cùng một môn công pháp, bây giờ ngươi có lẽ không hiểu rõ huyền cơ, nhưng các cường giả đều biết khó xử trong đó."