Rất nhiều cao tầng đã nhận được tin tức về trận chiến ở Bắc Hải.
Muốn đối phó với mấy người kia, không cử nhiều vị cường giả kỳ thuế biến thì chẳng hề có chút hi vọng nào, Bắc Hải móc rỗng vốn liếng đại khái cũng không cách nào đối phó được mấy người kia.
Trải qua trận này, danh tiếng của Địa Phúc Kiếm và Quang Minh Kiếm đã truyền khắp vương triều.
Lý Hạo thì hơi kém hơn một chút nhưng danh khí cũng tăng lên không ít.
Hắn có thể giết Húc Quang hậu kỳ, trước đó hắn giết Nhị thống lĩnh Bạch Sa đạo còn có người không tin, cảm thấy chỉ là tin đồn bên ngoài, hoặc là Ngân Nguyệt có người xuất thủ, nhưng lúc này đây hắn lại trực tiếp đánh chết Từ Trấn ngay trước mặt rất nhiều người. Rốt cuộc không ai dám hoài nghi thực lực của Lý Hạo nữa.
Điều đáng tiếc duy nhất là lần này sư phụ của hắn không nhận được tin tức, bởi vì di tích ngăn cách thông tin.
Lần tu bổ này kéo dài rất lâu.
Sau một ngày một đêm, mảnh vỡ đá Thần Năng bên cạnh Lý Hạo đã sắp chồng chất thành núi.
Trừ tảng đá lớn của Hồng Nhất Đường, đá Thần Năng do Lý Hạo mang tới cũng tiêu hao gần 8000 viên.
Đúng vậy, 8000!
Phía quan phương cho 10.000 viên tiền đặt cọc, Lý Hạo kém chút nữa đã dùng hết.
Tính cả Hồng Nhất Đường, lần này họ tiêu hao đá Thần Năng vượt qua 10.000 viên, đây là một số lượng rất khủng bố, nhưng đây không chỉ riêng một mình Quang Minh Kiếm hấp thu, đám Lý Hạo cũng hấp thu rất nhiều.
Không chỉ như vậy, trong tiểu kiếm kỳ thật cũng cất giữ không ít, không đến mức mỗi lần đều phải bổ sung mới có thể sử dụng.
Dù sao, hắn là tiêu hao để cho Quang Minh Kiếm nhìn.
Hắn muốn Quang Minh Kiếm biết lần này hao tốn cái giá lớn thế nào, tiền cọc mà phía quan phương cho căn bản không đủ tiêu hao.
Bản thân Lý Hạo cũng hấp thu rất nhiều kiếm năng, dung nhập khóa siêu năng ở tim, nhưng hắn vẫn không cảm nhận được độ bão hòa.
Điều này khiến Lý Hạo rất mệt mỏi.
Nói như vậy, hắn không có cách nào tiến hành giải phong giống những người khác, sau đó chiến lực tăng vọt. . . Thật là ủy khuất, thực lực của hắn bây giờ không yếu, nếu cũng có thể giải phong, không nói mạnh hơn Húc Quang, nhưng chiến với cường giả kỳ thuế biến thì vẫn có thể chứ?
Thật sự là đáng tiếc!
Người khác đều được, hắn lại không, rốt cuộc là tiềm lực quá lớn, hay là hắ căn bản không được?
Muốn giải phong chiến lực ít nhất cũng phải bão hòa một đầu khóa siêu năng, thậm chí là nhiều hơn, đám người Nam Quyền hình như đều bão hòa khóa siêu năng tứ chi trước, cho nên, ít nhất họ đều bão hòa bốn đầu trở lên.
Chỉ như vậy mới có thể giải phong.
Quang Minh Kiếm giải phong năm khóa siêu năng, đều là khóa siêu năng nội phủ, không có nghĩa là ngũ tạng của nàng đều bão hòa, Lý Hạo phán đoán có lẽ bão hòa một đầu khóa siêu năng ngũ tạng liền có thể tiến hành giải phong, chỉ là giải phong rồi thì sau thực lực sẽ có khác biệt mà thôi.
Hồng Nhất Đường hẳn là bão hòa không ít.
Nếu không, vị này không có khả năng đều bình tĩnh như thế, giải phong xong áp chế cũng tương đối nhẹ nhàng, hẳn là vì bão hòa càng nhiều thì giải phong càng dễ dàng khống chế thực lực, sẽ không xuất hiện vấn đề phụ tải.
. . .
Một ngày một đêm.
Khi sắc trời hiện lên ánh sáng, toàn bộ mọi người lập tức mở mắt.
Quang Minh Kiếm thở hắt, phun ra trọc khí xen lẫn một chút huyết tinh, nhìn về phía Lý Hạo cùng Hồng Nhất Đường rồi nói: "Lần này đa tạ hai vị!"
Hồng Nhất Đường không nói gì nhiều, chỉ nhắc nhở: "Nợ ta 3000 viên đá Thần Năng, nhớ kỹ là được. . ."
Đồng giá với Nam Quyền.
Cũng không hề có ý nâng giá lên chút nào.
Về phần hắn đã tự hấp thu thì coi như phí dịch vụ, cái này bình thường hắn sẽ không tính vào trong, xuất chiến một trận thu chút phí dịch vụ cũng chẳng quá phận.
Quang Minh Kiếm không nói gì, trực tiếp lấy ra một cái nhẫn trữ vật: "Nhân tình ta xin ghi nhớ, những đá Thần Năng trong này hẳn là đã đủ số đó."
Hồng Nhất Đường không khách khí, trực tiếp nhận lấy, dò xét một chút bèn cười: "Chỉ nhiều chứ không ít, được rồi, vậy là hết nợ, ngươi vẫn đáng tin hơn Hạ Dũng, tên kia nợ tiền không trả, không phải thứ gì tốt."
Lý Hạo cũng hơi bất ngờ vị này thật có tiền.
3000 viên mà còn nhiều hơn chứ không ít, nói cho liền cho, Quang Minh Kiếm hẳn là vớt được không ít thứ tốt từ phủ quốc công.
Quang Minh Kiếm thấy Lý Hạo nhìn mình bèn nói: "Đây là nhẫn trữ vật đoạt được khi giết mấy vị tướng quân phủ quốc công, năm vị Húc Quang dự trữ được không ít."
Năm vị cường giả Húc Quang đỉnh cấp đều là nhân vật cấp bậc tướng quân.
Chỉ bằng vào điểm này đã đủ rồi.
Quang Minh Kiếm lại nói: "Phía quan phương Ngân Nguyệt làm gì thì đó là chuyện của bọn họ, têu hao của ngươi vừa rồi ta cũng sẽ tiếp tế, nhưng trước mắt trên tay của ta không có nhiều đá Thần Năng đến vậy. . ."
Lý Hạo cũng chẳng khách khí, "Quên đi, chiến lợi phẩm lần này. . . nhẫn trữ vật của mấy vị Húc Quang đỉnh phong mà ngươi giết đều thuộc về ta là được!"
Trận chiến này, họ đã đánh chết trọn vẹn 12 vị cường giả đỉnh cấp.
Trừ Phàn Xương và Hắc Quả Phụ đã chạy trốn, 12 vị cường giả còn lại đều bị giết sạch sẽ, trên đường đi, Lý Hạo cũng đã giết thêm hai vị Húc Quang và mấy vị Tam Dương, giờ phút này, trong tay hắn đã có một đống nhẫn trữ vật đâu.
"Đó là thứ ngươi xứng đáng có được . ."
Lý Hạo cũng không nói gì, nhìn thoáng qua Hồng Nhất Đường, Hồng Nhất Đường đã giết mấy vị cường giả, trừ nhẫn trữ vật của tên kỳ thuế biến đã bị hắn ta lấy đi thì còn lại đều do cẩu tử thu thập rồi giao cho Lý Hạo.
Hồng Nhất Đường thấy Lý Hạo nhìn mình, tức giận nói: "Nhìn ta làm gì? Ta giết người thì đồ cho ta, chiến lợi phẩm đều là của ta, ta đang còn nuôi một đống người đấy, ngươi muốn tham ô nữa sao?"
". . ."
Lý Hạo ngượng ngùng, ta thực sự là đã có ý tưởng này.
Chủ yếu là vị này luôn tỏ ra đức độ, đồ nói cho liền cho nên ta cứ nghĩ ngươi cũng không cần, không bằng cho ta được rồi.
Kết quả. . . Người ta cũng muốn!
Aiz!
Lý Hạo thở dài một tiếng, lấy ra một cái nhẫn trữ vật.
Trong số 12 vị cường giả, Lý Hạo đã giết 5 vị, cẩu tử giết 2 tên, Quang Minh Kiếm giết 3 tên, Hồng Nhất Đường giết 2 người.
Nhưng mấy kẻ Lý Hạo giết đều là kẻ yếu.
Một vị Húc Quang trung kỳ và bốn vị Húc Quang hậu kỳ.
Quang Minh Kiếm giết hai vị đỉnh phong, một vị hậu kỳ.
Cẩu tử còn giết một tên đỉnh phong, một tên hậu kỳ, cái gã trong nước kia kỳ thật cũng là do cẩu tử phối hợp giết, bất quá Lý Hạo vẫn tính thành của mình.
Hồng Nhất Đường giết một tên kỳ thuế biến và một tên trung kỳ.
Trên thực tế, chiến công không được tính như vậy.
Hồng Nhất Đường gánh áp lực của tất cả mọi người, một mực phòng thủ, nghiêm chỉnh mà nói, Lý Hạo có thể giết những người này, hơn phân nửa công lao đều nhờ gã, bất quá Lý Hạo cũng chẳng định khách sáo với Hồng Nhất Đường. . .
Ta lấy được đồ tốt thì đa phần đều cho người trong Kiếm Môn của ngươi cả thôi.
30 vị võ sư Kiếm Môn tiêu hao chẳng hề nhỏ, đều dựa vào Lý Hạo cả đấy.
Bất quá, trên thực tế cũng coi là Hồng Nhất Đường xuất tiền.
Nhìn nhẫn trữ vật, Hồng Nhất Đường trợn trắng mắt, tiểu tử này. . . toán học của ngươi không tệ nhỉ, trừ nhẫn Càn Phong ra thì thật sự vẫn cho ta một nhẫn của Húc Quang trung kỳ.
Gã lười so đo những thứ này, trực tiếp nhận lấy.
Gã không nói là mình không cần, để cho tính toán của Lý Hạo phải thất bại.
Hồng Nhất Đường nở nụ cười, Lý Hạo cũng cười, "Hồng sư thúc thiếu tiền thì tùy thời tới tìm ta. . . Không có tiền liền đi cướp của hải tặc, còn sợ thiếu tiền sao?"
". . ."
Hồng Nhất Đường thu lại nụ cười, ngươi cút mẹ nó luôn đi!