Trung niên nhã nhặn gật đầu, lộ ra dáng vẻ tươi cười: "Vậy ta đi thăm tiểu đệ của ta, ngươi truyền tin tức về, để tiểu bạch kiểm Hồng Nguyệt tới tìm ta tán gẫu, nhiều năm không gặp, để xem hắn có còn đẹp trai nữa không, mỗi lần nhìn thấy gương mặt của hắn, ta chỉ muốn đánh nổ mặt của hắn, ta ghét người đẹp trai hơn ta!"
". . ."
Hắc Quả Phụ không dám nhiều lời, chỉ có thể gật đầu.
Bắc Quyền cũng không làm khó nàng, cười khoát khoát tay, "Vậy ta đi trước, muội tử, trở về nói với tiểu bạch kiểm nhà ngươi, siêu năng phế đi sẽ càng tốt hơn, luyện siêu năng làm gì, chỉ thêm chậm trễ thời gian, Võ Đạo mới là chính đồ!"
Nói xong, hắn ta cất bước rời đi, đi không nhanh nhưng lại biến mất trong chớp mắt.
Một mực đợi hắn rời đi hồi lâu, Hắc Quả Phụ mới lấy ra một chút đan dược, cấp tốc phục dụng, nàng chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, dưới một quyền này xương cốt của nàng đã đứt gãy vô số, nội phủ trọng thương. . . Không có Sinh Mệnh Tuyền Thủy thì đại khái thương thế sẽ chẳng tốt lên được.
Cũng may, Bắc Quyền chỉ cho một quyền, nếu thêm một quyền nữa thì chỉ sợ nàng đã thật sự chết rồi.
Thầm thở dài một tiếng, những người này. . .
Nàng uất nghẹn nói không ra lời, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, gian nan giãy giụa rời đi, xem ra phải tới Ngân Nguyệt trễ hơn nữa, nếu không với tình huống hiện tại, dù đám Hoàng Vũ không làm khó dễ mình, Lý Hạo có lẽ cũng sẽ trực tiếp giết chết mình.
Bắc Quyền xuất hiện, Bá Đao xuất hiện, Thiên Kiếm, Địa Phúc Kiếm, Viên Thạc, Bích Quang Kiếm đều xuất hiện.
Hắc Quả Phụ biết loạn thế đã sắp ập đến.
Những người này xuất hiện, dù các phương không tìm họ thì có lẽ họ cũng sẽ chủ động xuất kích.
. . .
Cùng lúc ấy, ba người Lý Hạo cũng cấp tốc biến mất tại Bắc Hải.
Bắc Hải hành tỉnh.
Ba tỉnh phía bắc rung chuyển bất an, bất quá, Hải Phong thành của Bắc Hải hành tỉnh lại vẫn an tĩnh thanh bình như cũ.
Ngoại ô Hải Phong thành, trong một gian khách sạn.
Địa Phúc Kiếm bao hết cả một biệt thự gần bờ biển, phong cảnh vô cùng tươi đẹp.
Giờ phút này, từng viên đá Thần Năng hiển hiện, còn có một viên đá Thần Năng rất lớn, đó là do Địa Phúc Kiếm lấy ra. Lúc này Hồng Nhất Đường cũng không khỏi thở dài, chỉ còn lại một viên cuối cùng.
Ngày đó bảo bối nhặt được tại Chiến Thiên thành, một khối đã cho Nam Quyền, một khối hiện tại đang dùng, Sinh Mệnh Chi Tuyền cũng đã tiêu hao, cơ duyên cứ vậy mà mất hết.
Lý Hạo không nói gì, cắm một kiếm vào viên đá Thần Năng lớn nhất kia.
Địa Phúc Kiếm muốn cho nhưng cũng không có cách nào.
Quan phương Ngân Nguyệt thanh toán không ít đá Thần Năng, Lý Hạo vừa hấp thu vừa nói: "Lần này tới viện binh, bên phía quan phương chi viện rất nhiều vật tư, ta chẳng có tâm tư lao tới Bắc Hải cứu người, đều là do quan phương xuất tiền. . . Ta nói rõ trước, có điều đá Thần Năng mà phía quan phương cho có chất lượng quá kém, hiệu quả bình thường, cho nên viên đá Hồng sư thúc cầm cứ tính trên đầu Quang Minh Kiếm, ta không nhận nợ đâu."
Hắn nói rất dứt khoát, cũng cực kỳ trực tiếp.
Quang Minh Kiếm cũng không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
Lý Hạo lại nói: "Cho nên, không cần phải nhớ ân tình của ta, trấn áp bạo động trong cơ thể ngươi đi, là do phía quan phương xuất tiền, cũng có một phần nguyên nhân vì ngày đó ngươi bức hiếp ta, ta đáp ứng. . . Chuyện lần này giữa ngươi và ta không có liên quan. . . Ngày đó ngươi lấn ta dĩ nhiên vẫn không thay đổi!"
Quang Minh Kiếm trầm mặc không nói.
Hồng Nhất Đường ho nhẹ một tiếng: "Chỉ là việc nhỏ. . ."
Lý Hạo không nói gì nữa, kiếm năng tuôn ra, Quang Minh Kiếm bắt đầu cấp tốc hấp thu.
Ba người không tiếp tục nói chuyện nữa.
Cũng không còn trạng thái hợp tác ăn ý như trước đó, hợp tác giết người thì giết người, nhưng thù hận riêng tư cũng sẽ không dễ hóa giải.
Lý Hạo phóng thích kiếm năn, đồng thời đá Hắc Báo một cước.
Hắc Báo vô tội nhìn hắn.
Lý Hạo trừng lại nó.
Hút chút chút là được rồi, thật quá đáng, người ta đều sắp chết rồi, ngươi còn một mực hút mạnh kiếm năng, cẩu tử này thật xấu xa!
Ngược lại là Quang Minh Kiếm, nàng mở mắt nhìn thoáng qua Hắc Báo, ho khan: "Đại yêu này trước đó cũng coi như đã cứu ta, nó hấp thu bao nhiêu, tất cả chi tiêu đều tính cho ta. . . Ta không khốn cùng như các ngươi tưởng tượng đâu. Ta ở trong Định quốc công phủ 20 năm, những năm này cũng có tích cóp. . ."
Có tiền?
Ánh mắt Lý Hạo khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt, đại lượng kiếm năng tuôn về hướng Hắc Báo, ngươi nói sớm đi chứ!
Khóe miệng Quang Minh Kiếm co quắp, nhắm mắt không nói thêm gì.
Hắc Báo vui sướng hài lòng, cấp tốc bắt đầu hấp thu, thật dễ chịu!
Nguyên một khối đá Thần Năng tiêu hao hết nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.
Lần này khóa siêu năng của Quang Minh Kiếm đứt gãy quá nặng, cũng may lão đầu này. . . Lão thái thái này còn bảo lưu lại chút kết nối, hơn nữa còn có lực lượng quang minh đặc thù bảo hộ, cộng thêm hấp thu một giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền, nếu không Lý Hạo chưa chắc có thể cứu nàng.
Dù là như vậy thì tiêu hao vẫn rất lớn.
Trừ việc hấp thu hết một khối đá Thần Năng to thì Lý Hạo còn không ngừng phá toái đá Thần Năng, 100, 200, 500. . .
Số lượng tăng liên tục.
Một mực phá toái chừng 3000 viên, tốc độ hấp thu của Quang Minh Kiếm mới chậm lại.
Lý Hạo lại tiếp tục phá toái, lần này là cung cấp cho Hồng Nhất Đường. Hồng Nhất Đường cũng là kẻ ăn nhiều, Lý Hạo cho bao nhiêu, hắn sẽ hấp thu bấy nhiêu, y hệt như cái động không đáy.
Bản thân Lý Hạo cũng đang không ngừng phá toái, không ngừng hấp thu.
Một mặt là chữa thương cho chính mình, một mặt khác là cấp tốc hấp thu kiếm năng tràn vào thể nội, bổ sung khóa siêu năng.
Về khóa siêu năng ngũ tạng của hắn, lần trước trái tim đã hấp thu mấy vạn khối năng lượng nguyên tố mà vẫn chưa bão hòa, thừa dịp cơ hội lần này hắn muốn trực tiếp hấp thu chút kiếm năng, thử nghiệm xem có thể bổ sung đầy khóa siêu năng hay không.
Ba người một chó hấp thu không ngừng nghỉ.
Dần dần, càng ngày càng nhiều đá Thần Năng bị họ phá toái hấp thu hết.
Mà đá Thần Năng tràn lan ra thần năng cũng khiến cho một số người chú ý. . .
Bất quá, khi một vị Tam Dương nhận được tin tức rồi tới gần nơi này, cảm nhận được kiếm ý. . . Trong nháy mắt họ đã lập tức bỏ chạy, phút chốc, toàn bộ thế giới đều trở nên yên lặng, các hộ gia đình phụ cận cũng biến mất tức thì.
Giờ khắc này, cao tầng Bắc Hải đã biết người ở nơi này là ai.
Thế nhưng không ai dám làm gì.