Nam tử trung niên nhìn chung quanh một lần, vốn muốn đi tìm Viên Thạc, kết quả chẳng thấy Viên Thạc đâu, sau đó biết bên này phát sinh chiến đấu, gã đến đây tìm Quang Minh Kiếm, kết quả chiến đấu lại kết thúc trước rồi.
Giờ phút này, gã hơi hơi chần chờ không biết mình nên đi đâu?
Cân nhắc trong nháy mắt, nam tử đã có quyết định, đi tìm Bắc Hải Vương chơi đùa!
Đạo tặc đệ nhất của Bắc Hải, đoàn hải tặc Tinh Quang với thủ lĩnh tự phong là Bắc Hải Vương, lần này hình như cũng tham dự trong đó, thậm chí còn xuất động một vị đại công, bất quá dường như Bắc Hải Vương chưa từng xuất hiện.
Nam tử nghĩ đến đây bèn đạp không mà đi, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Một mực chờ đợi nam tử biến mất hồi lâu, trên mặt đất hiện ra một cái đầu, vẻ mặt đầy chấn động, lẩm bẩm: "Đó là. . . Bá Đao sao?"
Bá Đao còn sống!
Không, Bá Đao vẫn luôn còn sống, chỉ là rất ít người gặp hắn ta, người vừa rồi tựa hồ chính là Bá Đao. Thực ra rất nhiều người từng thấy qua ảnh chụp của Tam Thập Lục Hùng Ngân Nguyệt, đó là tài liệu quan trọng của các đại tổ chức.
Bá Đao thế mà tới Bắc Hải!
Gã thám tử nọ cảm thấy kinh hãi, hơn nữa xem thực lực của Bá Đao có vẻ rất cường đại.
Đầu tiên là Địa Phúc Kiếm, tiếp đó là Bá Đao, rốt cuộc võ lâm Ngân Nguyệt còn ẩn tàng bao nhiêu cường giả?
Gã cấp tốc nhập chữ, chuẩn bị đưa tin rằng Bá Đao xuất hiện ở gần đây. . .
Vừa vận dụng siêu năng. . . Oanh!
Một tiếng nổ lớn, nguyên địa bỗng nhiên bộc phát đao khí, trong nháy mắt đã phá hủy hết thảy, bao quát cả kẻ dưới mặt đất.
Nơi xa, trung niên vốn đã rời đi quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng, hắn cũng lười nhìn nhiều, trong nháy mắt đã biến mất, ai mà chẳng biết Bá Đao tuyệt đối không thể dòm!
Mà cùng lúc ấy, ở nơi cách Bá Đao chừng trăm dặm.
Một vị nam tử nhã nhặn ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng khác, trong mơ hồ phảng phất như cảm nhận được gì đó, rất nhanh lại cười lắc đầu, không quá để ý mà là nhìn về người đang cảnh giác lui lại phía trước
"Tri Chu muội tử, nhiều năm không thấy, vẫn khỏe chứ?"
Hắc Quả Phụ đeo mặt nạ, mồ hôi lạnh chảy ròng, giờ khắc này, nàng còn sợ hơn cả khi nhìn thấy Địa Phúc Kiếm, cố đè xuống e ngại trong lòng: "Cũng tốt, Hồng Nguyệt vẫn luôn tìm ngươi, hi vọng cùng ngươi đồng mưu đại sự. . ."
"Muội tử quá không thành thật rồi."
Nam tử nhã nhặn cười: "Chỉ biết lôi Ánh Hồng Nguyệt ra hù dọa ta, ta có làm gì đâu, ta cũng không thích lạm sát kẻ vô tội, huống chi còn là lão hữu. Chỉ là ta nghe nói Quang Minh Kiếm bị người vây công, ta mới đến xem thử. . . Muội tử không vây công nàng sao? Đều là bạn cũ mà. . ."
"Không có. . . Không có. . ."
"Muội tử vẫn chẳng thành thật gì cả!"
Nam tử nhã nhặn mỉm cười: "Ta đã nhận được tin tức rồi, ngươi nhìn đi, ta cũng có cái này!"
Hắn lấy ra một khối ngọc bội: "Muội tử, nghe nói ngươi chạy rất nhanh, là kẻ bỏ chạy đầu tiên, ta mới biết được ngươi tham dự, bằng không ta sẽ chẳng tin Tri Chu muội tử sẽ phối hợp cùng những người khác vây công võ sư Ngân Nguyệt. Võ sư Ngân Nguyệt có thể tự chém giết nội bộ nhưng kẻ khác thì không thể, ngươi quên rồi ư? Mấy năm nay Ánh Hồng Nguyệt chiều ngươi sinh hư rồi. . ."
Mồ hôi lạnh trên mặt Hắc Quả Phụ chảy dài: "Ta chỉ vây xem thôi, không dốc toàn lực xuất thủ, chỉ là ta kinh ngạc trước thực lực khủng bố của Quang Minh Kiếm, muốn thăm dò một hai. . ."
"Ngươi đó, nói láo hết lần này đến lần khác!"
Nam tử nhã nhặn lắc đầu thở dài: "Được rồi, không so đo với ngươi, đều là bạn cũ cả."
Hắc Quả Phụ kinh hãi không thôi, vội vàng nói: "Vậy ta đi trước, ngày khác có rảnh xin mời. . ."
"Đi ư?"
Nam tử nhã nhặn cười một tiếng, "Được, bất quá ngươi đã phá hư quy củ, ta lại là kẻ tương đối tuân thủ quy củ. . . Đánh ngươi một quyền để cho nhớ, Ánh Hồng Nguyệt giết Viên Thạc cũng chỉ là nội bộ Hồng Nguyệt xuất thủ, đâu ra chuyện kết hợp ngoại nhân cùng vây công. . . Thật không có quy củ!"
"Không. . ."
Hắc Tri Chu hoảng sợ, vội vã bỏ chạy.
Vị cường giả Húc Quang đỉnh phong này giờ còn sợ hơn cả khi bị Quang Minh Kiếm truy sát, nàng vội vã bay vọt, trốn chạy ngay tức thì.
Mà nam tử lại là thở dài một tiếng, đánh ra một quyền.
Nhẹ nhàng nhưng là lại trực tiếp, không hề có điểm nào phức tạp.
Ầm!
Một quyền từ trên trời giáng xuống, đại khí bàng bạc, so với kiếm của Địa Phúc Kiếm thì chỉ có hơn chứ không kém.
Oanh!
Tiếng nổ lớn truyền ra, đại quyền rơi xuống.
Hắc Tri Chu trực tiếp bị nện rơi xuống đất, mặt nạ vỡ nát lộ ra gương mặt kiều mị, giờ phút này nàng ta thổ huyết không ngừng, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, ở ngực hiện ra quyền ấn, xương cốt đứt gãy toàn bộ, nội phủ phá toái hơn phân nửa.
Siêu năng cũng tràn lan hơn phân nửa.
Hắc Tri Chu lộ vẻ tuyệt vọng, nơi xa, nam tử nhã nhặn cười khẽ: "Được rồi, quy củ chính là như vậy, không chết được đâu, trở về ăn nhiều thuốc bổ là được, lần sau nhớ cho kĩ, đừng tìm đám người bên ngoài cấu kết làm bậy, trước kia dù có thích thông đồng thì cũng phải là người Ngân Nguyệt, hiện tại dám dính líu đến người ngoài. . . Thật không có tiền đồ!"
"Cô. . ."
Huyết dịch tuôn ra, Hắc Quả Phụ định nói gì đó nhưng lại nói không nên lời, lúc này nàng chỉ cảm thấy mình sắp chết, trong mắt chỉ còn lại hoảng sợ cùng e ngại.
Bắc Quyền!
Nàng biết Bắc Quyền nhất định rất mạnh nhưng nàng cũng không nghĩ tới chỉ một quyền lại khiến nàng suýt chết, không có chút sức lực phản kích. Rốt cục Bắc Quyền đã đạt tới mức độ nào?
Những năm qua hắn lại đi đâu?
Vì sao bây giờ lại hiện thân ở gần đây?
Nam tử nhã nhặn không để ý tới nàng nữa, nhìn quanh bốn phía một lượt, ngẫm nghĩ vài giây bèn thở dài: "Được rồi, không trở về Ngân Nguyệt, giờ nơi đó cũng không tiện gây ra động tĩnh lớn, nghe nói Viên Thạc đã rời núi, muốn gặp ông ta mà thôi, kết quả lại chẳng thấy, có lẽ Bá Đao cũng ở gần đây. . . ta lười tiếp xúc với hắn."
Cảm khái một hồi, hắn vừa cười vừa nói: "Nghe nói Phù Đồ Vương còn sống, còn làm thần sơn gì đó, Thiên Kiếm cũng vậy. . . Ta đi tìm bọn họ tán gẫu. . . Đúng rồi, nghe nói tiểu lão đệ Hạ Dũng của ta đã đầu phục hoàng thất làm chó săn à?"
"Khụ khụ. . ."
Huyết dịch tuôn ra, Hắc Quả Phụ không có cách nào đáp lời, mà Bắc Quyền nhìn nàng một cái, khẽ nhíu mày: "Ngươi thật không có quy củ, xếp hạng năm đó của ta cao hơn ngươi, ta hỏi ngươi, ngươi lại không trả lời, ngươi muốn lại nếm thêm một quyền ư?"
Hắc Quả Phụ vô cùng hoảng sợ, cố nén đau nhức kịch liệt, giãy giụa khó khăn mở miệng: "Ở. . . Nam Quyền. . . hoàng thất. . ."
Thế này còn tạm được!